Đọc hết tập thơ mới nhất của Bùi Đức Ánh “Biển Không Em”, tôi vừa đi qua một mạch thơ trữ tình với nhiều cung đoạn vừa bằng phẳng vừa gập ghềnh của người thơ đất Quảng, vốn giàu hoài niệm và sâu lắng tình quê.
Người đọc không khỏi ngạc nhiên khi tác giả sắp bước vào tuổi thập tuần mà thơ anh vẫn mượt mà, êm dịu, lãng mạn và đôi khi sang trọng như thưởng thức một bản nhạc thính phòng. Dòng thơ lặng lờ mải miết đưa ta đi qua thời hoa phượng cho đến những trải nghiệm cuộc đời.
Đọc những bài: Đợi, Mối tình xa, Em ra đi, Ai còn ngóng trông, Lạc dấu, Đoản khúc tháng 4, Biển không em, Phan Thiết và em, Mộng mơ, Mùa nhớ, Vết thương em, … ta dễ nhận ra Bùi Đức Ánh một tâm hồn đa cảm, đa đoan, đa tình chiếm lĩnh hết thị phần lãng mạn trong anh.
Đây cũng là thế mạnh của tác giả trong suốt tập thơ, phần nào đó giúp anh định hình bút pháp về mảng thơ trữ tình, bộc lộ nhiều nhất tâm tư tình cảm của nhà thơ gửi gắm lòng mình đến độc giả.
Là một nhà giáo gắn bó với mái trường, lớp học, với học trò thân thương của mình, Bùi Đức Ánh biểu đạt khá dễ dàng, thanh thoát loạt bài thơ viết về kỷ niệm, hoài niệm của thời phấn trắng, bảng đen. Đây được coi như một thông điệp chính thống của anh trong dòng thơ trong sáng học đường.
Để chuyển tải mạch thơ giàu nội tâm, sâu lắng tình người, nhà thơ chủ yếu sử dụng thể thơ lục bát và thơ tự do, bằng những đoản khúc khá nhuần nhuyễn về cấu trúc và ngôn từ, nên thơ đạt được tính hàm súc, câu thơ có độ biến hóa nhất định khiến người đọc không rơi vào cảm giác nhàn nhạt, đôi khi lấp lánh những mô phỏng ẩn dụ đầy thú vị.
Đọc “Trong dòng ký ức”, đến “Biển không em” tôi có cảm giác Bùi Đức Ánh làm thơ khá lâu, nhưng đến nay mới chỉ xuất hiện hai tập thơ, là rất khiêm nhường. Nhưng tôi biết ngoài thơ ra, anh còn mảng tạp văn đụng chạm đến nhiều vấn đề nhạy cảm hiện nay, chủ yếu đăng hàng tuần trên tuần báo “Kiến thức gia đình”. Điều đó cũng là một đóng góp đáng ghi nhận của người cầm bút.
Ngoài mảng thơ tình khá chắc tay của anh trong “Biển không em”, không thể bỏ qua những cảm hứng mãnh liệt về dòng sông quê anh, đó là con sông Trà Khúc nổi tiếng du dương mãi trong lòng: “Ta nhớ quê ta có núi Ấn, có sông Trà” một ca khúc “ruột rà” của Quãng Ngãi quê anh. Nhà thơ trở đi trở lại với sông Trà như một “điểm xuyết” cho tập thơ.
Có thể tính ra nhiều câu thơ, khổ thơ hay của tập thơ này, nhưng tôi muốn bạn đọc được chiêm nghiệm, suy ngẫm trực tiếp những áng thơ hay của một nhà giáo trên bục giảng, nhưng có một trái tim đam mê thi ca đầy nỗi niềm và những trắc ẩn của tình yêu muôn thuở, dệt nên những gam màu sinh động trong đời sống văn học chúng ta
TP. HCM, tháng 05, năm 2013
L.G
Sau đây, Hương Quê Nhà xin giới thiệu một chùm thơ của Bùi Đức Ánh
CHỢT NHỚ CHIẾC KHĂN TAY
Chiếc khăn tay em bỏ quên hôm ấy
Nhiều năm dài như lửa cháy trong tôi
Màu hoa nào tuổi học trò thơ dại
Vẫn không tàn giữa kỷ niệm đầy vơi
Tôi nhớ em một sân trường nắng hạ
Tiếng ve kêu nỗi nhớ giăng ngang chiều
Sao ánh mắt người đi miền đất lạ
Lại gọi về quen thuộc ngõ hắt hiu
Em có bao giờ ru hời ký ức
Ngày xa nhau con nước chảy qua cầu
Tôi lóng ngóng theo hoàng hôn mái tóc
Mà cuộc tình hờ hững mấy cơn đau!
BÓNG XƯA
Ngỡ ngàng lạc ngõ hẹn xưa
Bóng cây rũ xuống cơn mưa hôm nào
Ta tìm nhau khắp chiêm bao
Vẫn không níu kịp đời hao khuyết dần
Nửa âu lo, nửa ngập ngừng
Chợt thương áo ướt nỗi buồn cách xa!
NGÕ HẠ
Ngõ buồn
Từ buổi vắng em
Lang thang ngọn gió
Cũng thèm mái hiên
Mùa hè quên hết tuổi ten
Nghe mình đã cạn
Nghe sen đã tàn
Người về nhớ thuở đa mang
Câu thơ mắc võng trên ngàn mây xa!
LẠC NHỊP
Gặp lại em
Chiều sương mờ phố thị
Một giọt mưa
Chia cách sóng đợi chờ
Có phải ngày xưa quên chào nhau giã biệt
Để bây giờ tôi vắng cả giấc mơ
B.Đ.A
Em sang thăm anh!
Trả lờiXóaSao hồi này anh không viết nữa vậy?
Anh trở thành TỔNG BIÊN TẬP rồi...
Chúc anh ngày mới an lành ạ!
Chào Cường,
XóaMình cũng đang viết, nhưng chưa ưng ý nên không cho ra lò đấy thôi. TBT cái quái gì, vác tù và thì có! Chúc vui, Cường nhé!