Nguyễn Thị Việt Hà
Cõng con trong lòng
Cõng mình trên những nỗi đau.
Mẹ dạy những đứa con vắt đêm thành bình minh
Vắt cơn đói thành khát vọng
Mẹ nhận về mình bãi hoang trên cánh đồng nứt nẻ để vỡ đất gieo hạt mùa gió ngược
Mẹ vút ngọn roi mây trên không trung đánh đứa con gái ngỗ ngược cãi cha
Mắt mẹ đọng sương, vai mẹ đầy nắng, ngọn roi rơi trên bậc thềm nhà.
Đứa con gái ôm chầm lấy mẹ
Hạt yêu thương nẩy mầm trên đất vỡ hoang
Thằng con trai thét gọi cha khi đêm đông gió đại ngàn giật tung mái nhà ven núi
Người đàn ông lạnh lùng phủi áo quay lưng
Câu ca vỡ đôi hằn in trên phận người ở lưng chừng bão tố
Bóng mẹ ấn vào vách hằng đêm đợi người đàn ông đã nhất quyết đi ra
Ba đứa con khi ấy vẫn chưa hiểu hết khái niệm về cha
***
Những luống cày phiền muộn trên cánh đồng xa
Người đàn bà không bao giờ hiểu hết nghĩa hai từ hạnh phúc
Chỉ có ruồng rẫy
Đuổi xua
Cực nhọc
Chỉ biết có đợi chờ mỏi mòn
Chỉ biết tuổi son hao hụt trăng tròn trăng khuyết
Chỉ có bước chân mải miết
Trên cánh đồng lúa đang độ mang con
Hương quê hương
Thắm trên ngực non của đứa con gái vừa mới lớn
Trên cơ thể thằng con trai đến tuổi dậy thì
Trên mái tóc màu mây trời của mẹ
Trong câu chuyện phập phồng hơi thở hằng đêm
***
Thời gian quất roi rát nét nhăn, tô vữa tuổi trưởng thành
Của người đàn bà cùng ba con lớn lên từ trên lưng cõng nỗi đau của mẹ
Người đàn bà mãi trẻ
Tuổi mãi xanh
Đêm mãi hằn
Bóng người đàn bà vẫn ấn sâu vào bức vách
Trái tim trinh trên cơ thể đã mỏi mòn.
N.T.V.H (Cà Mau)
Một bài thơ có chiều sâu tư tưởng. Thật hay!
Trả lờiXóaXin cảm ơn tác giả đã mang đến cho người đọc nhiều cảm xúc dâng trào.
Chúc tác giả có nhiều sáng tác hay.
Văn Thắng
Cám ơn anh Văn Thắng. Bài thơ ấy có hình ảnh nguyên mẫu từ người mẹ của Việt Hà...
Trả lờiXóa