Trương Thanh Cường, quê quán Quảng Trị
Hiện đang sống và làm việc tại thành phố Hồ Chí Minh
Nghề nghiệp: Nhà giáo, Kỹ sư
Bút danh: Trương Tri
Thơ đã in: - Mẹ Đi Cày (Nhà xuất bản Văn học, tháng 5.2013)
- Lục Bát Thương (Nhà xuất bản Hội Nhà văn, tháng 6.2013)
CƠN DÔNG
Sá chi mưa gió bão bùng
Ngày nắng ráo gặp cơn dông thì chừa.
1.
Em sang vừa tới cơn dông
Mấy khi ráo tạnh tay không em về
Chiều tàn thấp thoáng bờ đê
Bão bùng gặp lúc bốn bề lênh đênh
Đêm dài đôi kẻ thênh thênh
Gió mưa ta mặc buồn tênh em thừa.
2.
Bình minh phiên đổi cơn mưa
Đường đê thẳng tắp kịp vừa sải chân
Lệ rơi biết mấy ân cần
Vội chi muôn thuở tần ngần sang sông.
… Em về bỏ lại cơn dông
Bỏ quên mưa gió chạnh lòng trăm năm!
CHIM ƯNG
Ngủ yên một nửa niềm vui
Đồi thị ngan ngát bùi ngùi bước chân
Đàn ưng sải cánh phong trần
Mà thương trái chín tần ngần nhịp bay!
CHIA TAY NGÀYXUÂN
Xin người nâng cạn vài chung
Mềm môi cứ mặc mềm lòng vì nhau
Chia cay đắng sớt nỗi sầu
Nhân lên muôn một ngọt ngào vui tươi
Rồi mai phiêu bạt phương trời
Thuyền xa bến cũ bồi hồi cố nhân
Cánh buồm no gió phong trần
Nhớ người tri kỷ ngày xuân nhạt màu!
(ĐÔNG HÀ)
Tặng bạn Võ, ghé S.G 2011
Yêu đời lún vết xe lăn
Yêu người nhẹ gánh nhọc nhằn tà dương
Ngày xuân trải mấy dặm trường
Sang hè rực lửa phố phường bão qua
Chớm thu ngây ngất trăng ngà
Niềm vui lảnh lót pháo hoa ngập ngừng
Ngõ loan rộn rã yêu thương
… chiều về!
ĐIÊU THUYỀN
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng”
Ném sang
nửa ánh mắt xanh
đá bay cát chạy
nghiêng thành lũy cao
Dấu rèm mi
hạ chiến hào
tay vương đành cởi
áo bào so vai.
Kiếm cung
nửa mảnh trâm cài
nụ cười hàm tiếu
tướng tài đầu rơi
Ngàn sau mấy dễ ngời ngời
sử hồng thiên cổ bao đời lưu danh!
T.T.C (TP. HCM)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét