TÌNH CHỜ
Sáng Đông trễ ánh nắng hồng
Để ta cảm thấy trong lòng ước ao
Hạn lâu quý trận mưa rào
Cách xa mới quý bên nhau nhường nào
Tấm tình ai đã trót trao
Thời gian xa cách – lưỡi dao cắt lòng
Duyên tôi – con nước xuôi dòng
Cứ trôi đi mãi cho lòng ngổn ngang
Tình tôi như đám mây tan
Cho đi thành giọt, nhận làn hơi sương
Thế nên mới có nhớ thương
Mới chờ mới đợi mới vương vấn tình.
CHỚM ĐÔNG
Sáng nay Đông đã lần về
Mang theo hơi lạnh tê tê khác thường
Gửi trong làn gió chút hương
Như lời tâm sự nhớ thương bao ngày!
Cách xa bởi một vòng xoay
Xuân tàn, Hạ kết, Thu phai, Đông về
Hiện thân lạnh giá nhiêu khê
Ẩn lòng phúc hậu chẳng nề hy sinh
Dồn Xuân nồng ấm tươi hình thơm hoa!
Ngô Văn Khanh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét