Trên đỉnh phù vân đời sao nhỏ bé
Giữa chốn bình yên người lại bộn bề?
Ta lại về, ta lại về
Đo cao đo thấp với trời mây
Còn ai?
Vạch sương lần theo dấu cũ
Hỏi đá sỏi rằng người xưa đi đâu
Đường tít xa, núi cheo leo, không ngại
Dưới kia là nhân gian ảo ảnh
Chốn thiên đường hay cõi phù du?
Thôi thì một lần về
Ta người tỉnh bước ra từ cõi say
Vách núi chìm trong mây
Cổ tự chìm trong mây
Miên viễn…
Chập chùng mây ơi, ta bay nhé!
Tiếng chuông trăm năm, ai người đến trước
Trăm năm rêu phong thành vách, đền đài
Cái gì còn, cái gì mất giữa miền hư?
Người xưa còn để lại ngần này
Ta cũng xin cúi đầu chào đưa tiễn
Những vương triều, cung điện dưới chân mây!
Vĩnh Thông (An Giang)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét