KHÚC CA MỒ CÔI - Thơ Bùi Đức Ánh




Suốt đời gánh cái nghèo
Không một lời oán than
Mẹ chỉ lo chồng cơ cực, lo con khốn khó
Mẹ chỉ lo láng giềng không đủ ấm bụng trong từng bữa cơm

Ta đã đi xa
Thấy mây nghìn ngày, thấy sông nghìn tuổi
Vẫn không quên dáng mẹ ngồi thềm xưa

Bây giờ con về quê cũ
Mẹ như bóng trăng qua cửa sổ âm thầm
Khúc ca mồ côi nhắc ai thời thơ dại!

Bùi Đức Ánh (TP. HCM)




Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

5 nhận xét:

  1. đọc bài thơ khiến tôi chạnh lòng nhớ mẹ, khi tôi có thể lo toan được cho gia đình thì bà đã ra đi.

    Trả lờiXóa
  2. Ta đã đi xa
    Thấy mây nghìn ngày, thấy sông nghìn tuổi
    Vẫn không quên dáng mẹ ngồi thềm xưa

    Trả lờiXóa
  3. mây vẫn trôi và dòng sông vẫn chảy
    nẻo quê nhà biền biệt vắng con đi
    thềm tranh cũ Mẹ ngồi xiêu bóng chiếc.
    giọt mưa nào vói hạt kéo nhau đi

    Trả lờiXóa
  4. "Mẹ như bóng trăng qua cửa sổ âm thầm".
    Không cần phải rực rỡ như mặt trời, Mẹ cứ nhẹ nhàng sáng soi bước đường cuộc đời của con trẻ, lời thơ cảm động rưng rưng..

    Trả lờiXóa