Nắng Sài gòn ơi
Sao em kiêu kỳ quá vậy
Để ta đứng ta ngồi cũng chẳng yên
Em yêu ta?
Sao theo về khắp lối
Quá ghen hờn
Nên nàng gió cũng xa ta
Ta trốn em
Nên rời xa thành phố
Chắc duyên rồi
Nên nhớ mãi không nguôi
Ta lại về
Âm ấp nắng vàng tươi
Tháng ba vui
Em reo cười xuống phố
Ta cũng chìu
Thôi thế để em vui...!
Tô Minh Yến (TP. HCM)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét