Tặng Bùi Nguyên Hồng, Đặng Hoài Dũng
Ai đã bảo trà tam rượu tứ
Mới ba thằng phải kiếm thêm “tay”
Giữa rừng dương nhìn mút chân mây
Biển biêng biếc một màu ảo vọng
Gió rượt sóng chạy về phương viễn mộng
Bạn hiền đâu dễ kiếm nơi nầy
Có mấy thằng cứ ngồi xuống đây
Trên đầu ta trời xanh đang tắt nắng
Dưới chân ta là cát vàng lãng mạn
Sóng rì rào đánh thức cả nhân gian
Cô đơn đâu mà phải phàn nàn
Rượu mang ra thôi thì cứ rót
Rượu cay xè mà uống như mật ngọt
Tình bạn nồng đừng để nhạt phai
Đời trăm năm mình gặp được bao ngày
Nên phải biết quí từng giây phút
Dù cuộc sống khi vinh khi nhục
Mà giờ đây còn có rượu bày ra
Hãy uống hoàng hôn cho đến trăng tà
Hãy kể chuyện xưa từ thời để chỏm
Thuở cắp sách còn quần xà-lỏn
Thuở đầu trần chân đất tóc vàng hoe
Cùng nhau đi bắt dế buổi trưa hè
Đồng xanh ơi chân trời mù sương khói
Đêm xóm nhỏ đèn dầu tăm tối
Thế mà từng trang chữ sáng cuộc đời
Đẹp làm sao kỉ niệm thiếu thời
Đời biến dịch không điều gì lường trước được
Cầm số phận trên tay mà bước
Thương kiếp người lặn hụp rủi may
Đường trải hoa thử thách chông gai
Bến hạnh phúc kề bên bờ đau khổ
Quá khứ mênh mông xa rồi một thuở
Càng xa hơn khi tuổi xế chiều
Trong nhớ quên còn bao cái để yêu
Kỉ niệm cứ xanh hoài ký ức
Loanh quanh mãi giữa vòng đời xuôi ngược
Nhắc bạn bè lòng bỗng thấy vui vui
Kể chuyện xưa đôi lúc bùi ngùi
Làm sao sống lại thời tuổi nhỏ
Thuở hồn nhiên nô đùa cùng trăng gió
Vui hay buồn vẫn ngẩn mặt vô tư
Thả hồn vào những khát vọng đôi mươi
Nhìn tương lai với vòm trời rộng mở
Càng lớn lên càng thấy mình bé nhỏ
Trước nghiệp đời và trước cả nhân gian
Được mất gì trong cõi dọc ngang
Chớp mắt đã tới bờ sinh tử
Hãy uống đi đừng ngồi tư lự
Cuộc đời ta ta đã sống hết mình
Bạn bè ta trọn nghĩa trọn tình
Thêm một ly để mừng ngày tao ngộ
Dẫu đêm nay hoa quỳnh có nở
Chẳng thơm bằng tình bạn chúng ta
Biển đánh đàn cho gió hát ca
Đêm Bình An trăng treo đầu núi
Tình thiêng liêng nên không có tuổi
Đời bao la ta hiểu được bao người
Dưới cành dương ai đếm giọt sương rơi
Ai đếm được bao ly tri kỷ
Uống với bạn hiền dễ đâu túy lúy
An Hải Sơn chiều khách đến trăng tà
Núi yên bình in bóng biển xa
Trời đối đất còn ta đối bóng
Nếu nói trăm năm là giấc mộng
Thì đêm nay rất thực giữa đời
Thời gian ơi có phải ngừng trôi...
Trịnh Bửu Hoài (An Giang)
được mất gì trong cõi dọc ngang.
Trả lờiXóaKhông chỉ uống rượu mà còn uống những lòng tri kỉ
Trả lờiXóaThăm Trần Thi Ca,
XóaCháu vẫn khỏe và tốt đẹp với công việc. Mấy lần chú về Bình Dương được gặp Mỹ Hiền, tiếc là không có dịp gặp lại cháu. Mong có ngày chú cháu mình tái ngộ. Bây giờ tạm gặp trên HQN vậy.