Chị không phải là chị ruột của tôi, là chị nuôi thôi.
Chị làm cán bộ, cán bộ nghèo tuy rằng có chức vụ hẳn hoi. Xuất thân từ giáo viên, chị vẫn còn mang nhiều dáng dấp của một cô giáo cho dù đã làm công chức gần hai mươi năm.
Chị nuôi ở trong nội ô thành phố, nhà chị nép trong con đường khá là vắng vẻ, có cả một hàng cây xanh chạy dài suốt phố.
Chị nhận tình chị em khi tôi đã mất việc mấy năm, vất vả mấy năm.
Chị lo cho em những cái nho nhỏ, vì chị chỉ có thể thôi: một bữa ăn đơn sơ, một chiếc áo hàng giảm giá, một chầu cà phê…
Mất việc, sống co lại, em thiếu thông tin, chị mua cho sách báo. Và tâm sự, về cuộc đời, về niềm tin…
Chị kể về mình, về đồng nghiệp, về những tấm gương tay trắng làm nên. Chị cứ ưa nói về ngày xưa, “ngày đó khổ lắm!”. Gặp chị, thấy nhẹ người.
Rồi em đi làm, một công việc giản đơn, chị cười vui. Hôm ấy có một bữa tiệc, chị đãi em, rất chi long trọng cho dù chỉ có hai người.
Em nhận việc tại một nhà sách lớn, lương ít việc nhiều. Đồng phục cứ ướt mồ hôi. Rảnh chị tạt ngang, dúi cho em khi ổ bánh mì, khi chai nước suối…
Thành phố mình lớn lên từng ngày. Người ta trồng hoa nhiều hơn, mọi người cứ sơn sửa xây cất, hết chỗ nọ lại chỗ kia, đô thị cứ như vươn vai thức dậy…
Em thích đọc từ nhỏ, nhưng có ít sách. Làm ở nhà sách lớn song em chẳng dám mua vì sách đắt quá. Có lần chị hỏi: “Em ước mơ gì?”, không kìm được, em buộc miệng: “Một tủ sách chị ạ!”, chị lặng thinh.
Em quên đi, nhưng chị nhớ. Lâu lắm, chị nhắn em đến nhà. Em đạp xe dưới tán hàng cây xanh đẫm nước mùa mưa, chị đón ngay cửa rào. Một thùng sách to, và chiếc tủ nhôm sáng choang! Em vội quay đi…
Sáng sáng hai chị em cùng đi làm chung một thành phố, ở hai phường cạnh nhau, song ít khi gặp. Mà có gặp, thì chị lướt qua vội vã trên chiếc xe Dame cũ kỹ, chị lúc nào cũng vội…
Chị không phải là chị ruột, chỉ là chị nuôi. Và hai chị em cùng làm chung trong một thành phố…
Nguyễn Thành Công (Bạc Liêu)
Nguyễn Thành Công (Bạc Liêu)
Bài viết cảm động quá! Chị mong mình có được một người chị như thế lắm.
Trả lờiXóacó thật, chị ạ, thậm chí còn hơn thế
Trả lờiXóachúc chị buổi sáng Trà Vinh thật nhẹ nhàng