CON DỐC - Thơ Trần Tuấn Thanh



Lâu lắm rồi qua con dốc quen xưa
Sao nhớ quá những chiều vừa tan học
Con dốc cao mình đạp xe lọc cọc
Giữa lưng chừng dừng dắt bộ bên nhau

Con dốc cao cùng tíu tít lao xao
Mồ hôi nhỏ như lệ đùa trên má
Em nũng nịu, chờ em theo với đã...
Nắng chiều buông đôi má cứ hây hồng

Hàng phượng ven đường cũng đứng lại trông
Cùng làn gió mơn man vờn tóc rối
Em lại dỗi vì anh không đứng đợi
Suốt đường về im thin thít đạp xe...

Chiều nay về hàng phượng bóng rợp che
Miên man quá, qua dốc rồi mới biết
Tình anh trao, em vờ như không biết
Qua dốc rồi, mình có đợi chờ nhau?

Trần Tuấn Thanh (Bình Dương)



Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

2 nhận xét:

  1. bài thơ dễ thương giống như tình học trò bao giờ cũng đẹp.

    Trả lờiXóa
  2. Lâu lắm rồi qua con dốc quen xưa
    Sao nhớ quá những chiều vừa tan học
    Con dốc cao mình đạp xe lọc cọc
    Giữa lưng chừng dừng dắt bộ bên nhau

    ....lời thơ mộc, nhưng hồn nhiên và trong sáng..rất vui được chia se

    Trả lờiXóa