Em vẫn vậy, hồn nhiên trong sáng quá
Vẫn hiền hoà như lúa ngọt phù sa
Lối em qua nắng vàng hoa chen lá
Chút hao gầy vẫn đọng nét kiêu sa
Thì em nhé dẫu gập ghềnh sỏi đá
Bàn chân nào em vấp ngã khi qua
Anh trải cỏ cho mềm chân em bước
Chở gió về hong khô tóc bồng bay
Tặng nụ cười nồng cháy mỗi sớm mai
Và giữ lại nét dịu dàng con gái
Trưa nhặt nắng lối gầy về anh rải
Gom muộn phiền cho em mãi vô tư
SẼ CÓ NGÀY
Sẽ có ngày em thôi ngóng trông
Hết những chiều đông ngắm ráng hồng
Mắt buồn diệu vợi nơi xa ấy
Thờ thẩn đi về bước thinh không
Sẽ có ngày xuân anh ghé thăm
Hoa chớm vừa đơm thắm trên cành
Gió chiều đỏng đảnh mong manh lắm
Nắng dỗi hoà chung mây biếc xanh
Sẽ có ngày xuân vui tháng giêng
Đường quê ríu rít tiếng chim chuyền
Em che mắt biếc nghiêng đôi má
E ấp cùng anh ta sánh duyên.Trần Tuấn Thanh
sẽ có ngày... và hạnh phúc đang ở phiá trước. chờ nhau thôi !
Trả lờiXóaHai bài thơ rất dễ thương! Cám ơn tác giả.
Trả lờiXóa