ĐÁNH RƠI TÔI - Thơ Nguyễn Trí Tài
Hình như tôi đánh rơi tôi
Mùa mưa lại đến, bồi hồi bâng quơ
Từ em trong cõi xa mờ
Về đây hiển hiện trên bờ nhân duyên.
Đêm nằm mộng mị thâu đêm
Rồi gom bao nỗi muộn phiền lắt lay
Vàng thu, em tựa áng mây
Trôi về viễn xứ, trôi thây xa nguồn.
Hình như tôi đánh rơi luôn
Ưu tư, sầu khổ, tiếc thương kiếp người
Rồi tôi đánh mất luôn tôi
Tìm đâu ra được thuở thời thanh xuân.
Đâu rồi, em với ân cần
Mùa trăng nghiêng, với một phần của nhau
Chờ xuân hoa nở bên cầu
Tôi đi tìm lại sắc màu thời gian
Bỗng dưng chợt thấy bàng hoàng
Em từ trong chốn hồng hoang hiện về
Mây đen vây phủ tư bề
Giật mình, chỉ một cơn mê cuối mùa.
N.T.T (TP. HCM)
Em thích bài thơ này! Tấm ảnh thơ mộng...trông giống Bình Quới quê em.
Trả lờiXóaĐôi mắt sáng...với nụ cười yêu đời
Rũ bỏ mọi phiền ưu của một thời...
Mong thấy anh với hình ảnh đó! Anh Trí Tài
Cám ơn Nghi Oanh. A cũng muốn vậy nhưng với anh quả thật khó khăn. Chúc Oanh luôn vui, bình an.
Trả lờiXóa