CÂU THƠ ĐAU - Thơ Nguyễn Đăng Thanh



Anh phải về với những ngày không em
Nơi chỉ bão, mưa quật vào lòng mỗi tối
Sỏi đá ngàn năm chợt biết mình nông nổi
Chớm một lần yêu đau đến tận muôn đời

Anh trở về trải lòng với câu thơ
Bằng lăng tím nhuộm dáng hình Phố xá
Câu thơ cho em,
anh khắc vào núi đá
Mà rêu lên xanh mướt đến... lạ kỳ

Anh trở về…
Em - Phố cũng bỏ đi
Con nắng giận
soi người
chênh chếch bóng
Câu thơ xanh rêu
Thơ mang nhiều ước vọng
Mà thơ
đau
không níu nổi chút
hương người…!!!

                N.Đ.T (TP. HCM)
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

3 nhận xét:

  1. "Chớm một lần yêu đau đến tận muôn đời" thế mà vẫn ...vẫn trải lòng với thơ, rồi thơ khắc vào núi đá, vẫn thấy rêu lên xanh mướt đến... kỳ lạ...Chao ôi, đẹp, lãng mạn quá chừng; Đăng Thanh ơi! Dù thế nào đi nữa, đau với thơ để níu một chút hương cho dù vô vọng thì vẫn phải níu vì yêu... mà . Bài thơ hay. Chúc ĐT có nhiều bài hay nhé.



    Trả lờiXóa
  2. Bài thơ buồn và hay quá Đăng Thanh.

    Trả lờiXóa
  3. "Anh trở về…
    Em - Phố cũng bỏ đi
    Con nắng giận
    soi người
    chênh chếch bóng
    Câu thơ xanh rêu
    Thơ mang nhiều ước vọng
    Mà thơ
    đau
    không níu nổi chút
    hương người…!!!
    Có lẽ tại bởi sự trở về quá muộn màng, nên ngày tháng đã làm trôi tuột đi mất một thứ tình. Xót xa, giận dỗi, có làm được gì khi ngay cả những câu thơ cho em cũng đã xanh rêu, thơ phủ kín đời, thơ mang ước vọng, mà chút hương quen thôi, cũng lạc mất...
    Bởi vì "chớm một lần yêu đau đến tận muôn đời"

    Trả lờiXóa