THƠ DÃ PHƯƠNG - Bài của Lâm Huy Nhuận



          Thơ Dã Phương được cái thích là thật ngắn. Thơ kiệm lời thường có thế võ riêng. Bỏ đi mọi thô ráp, uốn éo không cần thiết. Thơ anh mở một cõi lòng dâng cái đẹp cho đời qua những khát khao mộng tưởng, như sự rò rỉ của tâm linh, anh dấn sâu tìm vào ảo mộng, lênh đênh không bờ bến.
                   …………………………….
                   “Đi tìm sao Thương chứng ngộ
                   Trở giấc chiều rơi quên nhớ
                   Bốn mùa em chỉ một mùa tôi”.
                                                (Lênh Đênh)
          Phát hiện ra một quy luật thoạt tưởng giản đơn, nhưng ngẫm nghĩ sâu thì nhận được quan điểm nhân sinh sâu sắc. Thơ kiệm lời thường tạo nên sự đột ngột thật hiệu quả và đắc địa.
Hạt Sương
Cổ Độ Chiều
Mù Tăm Lối Về
Tặng Em
Tinh Khôi
Hạt Mắt Cay Xanh
Áo Em
Tĩnh Mịch
Lạnh Đông
                   (Vô Đề)
          Câu thơ ngắn mà hơi thơ có cảm giác mạch thơ còn nghi ngút dài bất tận, cấu trúc Thơ lạnh mà lặng lẽ tỏa ấm đầy sự độ lượng, bao dung.
          Tìm về cái mạnh của thơ Dã Phương là tìm về cái lặng lẽ của không gian và thời gian. Không tham ngồn ngộn những cái xô bồ của hiện tại, luôn khiến ta đầy chộn rộn, lo lắng trong đời sống mưu sinh. Thơ anh tạo ra một cảm giác bất an khác, một cái gì đó như mơ hồ không còn tỉnh táo để cảm nhận, khám phá tiếp, mà như say, như mơ với những gì vừa cảm thấy.
          Biết cách tạo ra những hụt hẫng để tìm ra một cách cân bằng khác. Sự trăn trở đầy si mê, cũng đầy sự mặc nhiên.
Ta mặc nhiên tất cả
Mặc nhiên bốn mùa rất em.
                             (Mặc Nhiên)
          Em ở đây cũng chỉ là cái cớ, sự say mê sống với chính mình, chứ không phải quên mình, bởi bản thể con người luôn háo khát cần có một cõi để neo đậu.
          Với Dã Phương, thơ tình thường đọng lại một vũng khá hỗn độn, khó phân chia tách bạch. Trong cái khối vô thức đó, không có gì là cụ thể, mà chỉ có cái vô hình được đem so sánh với cái vô hình.
“Có nhiều lần
Ta lẫn lộn về em.
Bởi trang đời
Tên em thường viết tắt
Lảo đảo
Những dấu huyền, dấu sắc
Ta về
Hé màn đêm
Trông vọng ánh sao khuê.”
                             (Sao Khuê)
          Câu hỏi đặt ra cũng là câu trả lời. Sự tự hỏi phỏng đoán phấp phỏng lo âu trước sự thay đổi của con người.
          Trong cái phấp phỏng mơ màng ấy thơ Dã Phương vẫn tiếp tục tìm tòi để tìm về chính mình.
                                          Hà Nội cuối năm Quý Tỵ

                                               L.H.N
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét