TẾT ĐẾN VÀ NỔI NIỀM CỦA KẺ THA HƯƠNG - Tạp bút Nguyễn Hữu Duyên

                                                                                              

Tet den va noi niem cua ke tha huong
Khi đến tuổi “ngũ thập tri thiên mệnh”, vì cuộc sống áo cơm, tôi phải tha hương từ Bình Định vào TP.HCM. Đã hơn bốn năm, bươn chải với nhịp sống đô thị sôi động, hối hả từng giờ, từng ngày và mỗi khi tết đến xuân về, tôi lại cùng gia đình ăn tết theo kiểu cơm nước xong đóng cửa lại ngủ, không đi chơi cũng chẳng đến nhà ai, đồng thời cũng không đủ tiền để đi đến các khu du lịch Suối Tiên, Đầm Sen hay Đại Nam
Cứ độ từ mười sáu đến hai bốn, hai lăm tháng chạp âm lịch, thiên hạ rộn ràng chuyện về quê, người thân, bạn bè điện thoại hỏi thăm tết này có về không, con cái đã học xong chưa? Tôi chỉ cười và không nói thêm được điều gì, bởi vì không ai hiểu được mình bằng mình. Hàng tháng, tiền nhà và điện nước khoảng ba triệu, hai đứa con một đứa học đại học, một đứa cao đẳng, mất mỗi tháng ba triệu nữa, chưa nói đến quần áo sách vở, học thêm Anh văn, vi tính…
Để giải quyết các khoản chi phí, với nồi bún riêu bán ngày hai buổi, vợ chồng tôi phải thức dậy từ bốn giờ sáng cho đến mười hai giờ rưỡi khuya mới ngủ được. Đặc biệt, trước tết, nhiều quán nghỉ, sau tết họ lại khai hàng muộn nên khách ăn bún riêu nhiều hơn, lãi nhiều hơn. Còn nếu về quê ăn tết thì vừa thất thu vừa phải chi tiền xe gấp hai, gấp ba lần. Và điều quan trọng nhất vẫn là khoản học phí học kỳ hai cùa hai đứa con phải nộp sau tết sẽ bị trở ngại. Cứ như thế bốn năm ròng rã, cái nồi bún riêu đã cứu cả gia đình tôi, việc học của hai đứa con cũng đã hoàn thành. Phải nói rằng, chỉ bao nhiêu đó thôi thì cũng quá hạnh phúc rồi.
Dân gian có câu: Ngó lên thì chẳng bằng ai/ Ngó xuống thì cũng chẳng ai bằng mình.
Vâng, tôi thực sự hạnh phúc, rất hạnh phúc.Và may mắn nữa. Bởi vì tôi đã đặt cược sự sống của bốn nhân khẩu và chuyện tương lai học hành của hai đứa con vào một triệu rưỡi từ ba má tôi bán con heo nái gầy cho vợ chồng tôi có tiền vào TP.HCM gọi là nuôi con ăn học, cùng với chiếc xe đạp bỏ ngoài chợ một ngày đêm không ai muốn lấy .
Tôi thường hay nói vui, đó là canh bạc lớn lành ít dữ nhiều của đời tôi, và sự may mắn đã mỉm cười với tôi. Ba tôi là người luôn theo dõi từng bước chân của tôi trên chặng đường phiêu lưu ấy, nhất là chuyện học hành của hai đứa cháu nội, đã công nhận là tôi đã thành công theo kiểu tay không bắt giặc. Bởi hơn ai hết, người sinh ra tôi hiểu rằng, tôi không tiền, không nghề nghiệp, sức khỏe lại thuộc loại “nắng không ưa mưa không chịu” mà nuôi con được như vậy là quá tốt rồi, dù từ nhỏ đến lớn ông chê tôi rất nhiều điều.
Tết đến, thành phố tưng bừng, đủ sắc màu, lộng lẫy, kiêu sa, hấp dẫn, nhưng tôi vẫn nhớ cái tết quê bên người thân và bè bạn. Bởi vì theo tôi, tết ở TP.HCM dành cho người có tiền nhiều hơn, chứ những người ở quê vào thành phố buôn bán vỉa hè như tôi, hoặc những công nhân thì làm sao kham nổi.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là phong tục, tập quán, và văn hóa tết của làng xã không thể xóa đi ngày một ngày hai trong tôi và những người quê miền Trung vào đây làm ăn khi tuổi không còn trẻ nữa. Đặc biệt tôi thèm nhất là được cùng bè bạn đi thăm từng nhà, nhấp từng ly rượu xuân sủi bọt, thơm nồng, và uống cho đến khi nhìn ruộng thành đường, dắt dìu nhau trong chuếnh choáng men say, kể cho nhau nghe bao chuyện buồn vui một năm đã đi qua…
Với tôi, đó là hình ảnh rất riêng thể hiện đậm nét văn hóa làng xã của miền Trung hôm qua, hôm nay, và có thể là mãi mãi. Điều đó tôi hay tâm sự với bè bạn ở quê khi điện thoại thăm hỏi nhau mỗi khi tết đến xuân về. Cứ tưởng tết này sẽ về thăm quê, bởi chuyện học hành của con cái cũng xong rồi. Nhưng cách đây vài hôm, chủ nhà lại thông báo là bắt đầu từ tháng sau, tiền nhà lên, điện nước cũng tăng, thế là chuyện về quê ăn tết cũng bất thành, bởi phải làm nhiều hơn mới đủ trả tiền nhà. Đành vậy chứ biết phải làm sao? Đó là cái lẽ bình thường thôi. Nếu không đồng ý hoặc chịu không nổi thì kiếm chỗ khác thuê, chứ không thể khác được.
Những ngày gần tết là những ngày trên truyền hình có rất nhiều chương trình trực tiếp với mục đích giúp đỡ người nghèo ăn tết được tốt hơn và phải nói là có quá nhiều chương trình từ thiện giành cho người nghèo. Những người giàu có, các doanh nghiệp, doanh nhân, các tổ chức xã hội…đã góp phần rất lớn trong việc chăm lo cái tết cho những người nghèo. Nghĩa cử ấy thật cảm động. Nhưng, với tôi thì không vui chút nào. Bởi vì bao năm qua, nghèo như gia đình tôi mà đâu có được đồng nào từ các chương trình ấy đâu.
Cũng phải, bởi chúng tôi chỉ là dân tạm trú, và cũng đâu phải chỉ có mình là nghèo, có người còn nghèo hơn mình nữa mà. Tôi mang cái nghèo về nơi mình thường trú để vay theo chương trình cho vay đối với học sinh, sinh viên với hy vọng có tiền nộp học phí cho đứa con gái hồi đó đang học cao đẳng, nhưng tổ tiết kiệm và vay vốn không chấp nhận, bởi vì tôi không nhà cửa, hiện đang ở TP.HCM, khi đến hạn thì biết đâu mà thu hồi vốn. Cũng phải, bởi tiền bạc không thể cho ai vay cũng được.
Nói gì thì nói, tết năm nay, tuy vẫn nghèo nhưng gia đình tôi không còn vất vả như các năm trước dù chủ nhà tính tiền thuê nhà và điện nước tăng. Chỉ có điều là phải ở lại TPHCM ăn tết. Phải chi hai đứa con có việc làm ổn định thì tiền nhà có tăng tôi cũng về quê ăn tết, bởi thiếu chút đỉnh, chúng vẫn phụ được.
Nói đến chuyện việc làm, đúng là “biết rồi, khổ quá, nói mãi”. Cái anh bán bún riêu như tôi thì làm gì có quen biết ai có quyền có chức ở thành phố này để nhờ vả xin việc đúng với chuyên môn con tôi đã được học.

Nguyễn Hữu Duyên


Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

20 nhận xét:

  1. Thật xót xa và thương cảm cho thân phận của vợ chồng chủ quán bún riêu.Hy vọng một ngày không xa,Ông Bụt sẽ mang đến món quà bất ngờ cho hai vợ chồng chí thú làm ăn và nuôi con thành đạt.Chúc ước mơ sẽ thành sự thật.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bạn Nhật Minh đã ghé thăm và chia sẻ. Mình hy vọng ước mơ sẽ thành sự thật!

    Trả lờiXóa
  3. Bạn ơi, bạn gắn code sai quy tắc rồi. Xem bài hướng dẫn của mình nhé:

    http://www.onlineseeding.vn/2012/03/03/huong-dan-tham-gia-cuoc-thi-toi-blog/

    Trả lờiXóa
  4. Một bài viết buồn và nhiều điều cần suy nghĩ lại chính mình !!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào Thái Nguyên,
      Cảm ơn bạn đã đọc và chia sẻ.Thân mến

      Xóa
  5. Like bài viết của bạn, chúc bạn thành công trong cuộc thi lần này.

    Nếu rảnh hãy ghé thăm BLOG mình ngen !

    http://ngocquy1994.blogspot.com/2012/03/ban-hoc-uoc-gi-tu-truong-oi.html

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào bạn Ngọc Quý Đào,
      Mình rất cảm ơn vì bạn đã ghé thăm và động viên. Mình cũng đã xem blog của bạn. Mình sẽ đọc kỹ hơn trong thời gian tới! Thân mến!

      Xóa
  6. Mình có làm một Event để ủng hộ cho các bạn thi "Tôi blog" mà sử dụng nền Blogspot. Hãy thể hiện cử chỉ đẹp với cộng đồng và chúng ta sẽ làm nên một chiến thắng đấy ý nghĩa. Chúc bạn đạt giải nhé!

    Bạn có thể theo dõi số like và nhận xét của bạn đọc về blog của bạn tại:

    http://www.vnblogspot.com/2012/03/like-manh-va-blogspot-chung-ta-se-vo.htm

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào Tien Nguyen,
      Cảm ơn bạn đã ghé thăm và ủng hộ mình tham gia cuộc thi.Chúc vui nhé!

      Xóa
  7. Con chỉ tình cờ xem được link này qua Facebook của Lâm Ni, con thấy cảm động thật. Mong là cái têt sau, bác về quê ăn tết mà đỡ phải lo nhiều.
    Thân mến!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào Mai Đình Ý,
      Cảm ơn cháu đã ghé thăm và chia sẻ. Chúc cháu sức khỏe và cố gắng học nhé! Mến!

      Xóa
  8. Mong tết năm sau anh có cơ hội về thăm quê. Bài viết cảm động lắm. Mong đây chỉ là hư cấu. Chứ nếu là thật thì buồn lắm anh! Chúc anh và gia đình vượt qua khó khăn.

    Trả lờiXóa
  9. Chào Mây,
    Mình cảm ơn Mây đã ghé thăm. Đó là sự thật, không có hư cấu một chi tiết nào cả. Và, cho tới bây giờ, đã 7 năm mình chỉ về nhà sau tết (khoảng cuối tháng Giêng). Cũng đau xót, nhưng biết phải làm sao? Thực tế là vậy nên mình phải biết chấp nhận để mà tồn tại! Nếu nghĩ quẩn thì sẽ rất là nguy hiểm. Trầm cảm, bệnh tật - sẽ đến ngay! Và mình lại nhờ internet để chia sẻ, giải bày, qua đó có nhiều bạn yêu thơ văn ở các vùng miền, đã tạo cho mình nhiều niềm vui và sức mạnh. Một lần nữa cảm ơn Mây nhé! Mến!

    Trả lờiXóa
  10. Nhũng xúc càm trăn trở của tác giả nhớ quê nhà khi mỗi đô Xuân về làm cảm đông người đọc quá !Mong sau cơn mưa trời lại sáng .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào em Vinh,
      Cảm ơn em đã ghé thăm và chia sẻ. Cái cảnh ngày xưa nghĩ lại cũng ớn nhưng mọi việc cũng đã qua rồi. Chúc em vui, và thường ghé thăm Hương Quê Nhà. Thân mến!

      Xóa
  11. Chao Ban,
    Doc tam su cua Ban, toi rat dong cam! Mong sao hai con cua ban gap duoc co hoi may man trong viec lam mot ngay gan day. Du sao, toi cung mung vi Ban giu vung duoc tinh than lac quan, rat can thiet cho cuoc song, Ban a! Toi xin gui tang Ban mot cau toi tinh co doc duoc tren mot tranh co dong o nuoc ngoai: Toi rat buon vi khong co giay de mang nhung cho den khi toi biet duoc co nguoi ban khong con chan de mang giay thi toi thay minh van con hanh phuc!

    Trả lờiXóa
  12. Doc tam su cua Ban, toi rat dong cam! Mong sao hai chau som gap co hoi may man trong viec lam de gia dinh Ban duoc ve que an Tet hang nam. Rat may ma Ban van giu vung tinh than lac quan, rat can thiet cho cuoc song, Ban a! Nhan day, toi xin gui tang Ban mot cau toi vua doc duoc tren mot buc tranh co dong o nuoc ngoai: "Toi rat buon vi khong co giay de mang, nhung khi toi biet co nguoi khong con chan de mang giay thi toi thay minh van con hanh phuc hon nguoi ay"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào bạn Tuyết,
      Mình cảm ơn sự chia sẻ chân tình của bạn. Mọi cái cũng đã qua rồi. Nhưng Tết thì vẫn không về được. Mình sẽ cố gắng tết 2014 sẽ về. Chúc bạn vui, khỏe!

      Xóa
  13. Chào anh, qua trang anh đọc đượcnhiều bài hay, chúc anh luôn vui và có nững bài thật hay nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào Thanh Xuân,
      Cảm ơn bạn đã ghé thăm trang nhà và có lời động viên. Chúc bạn vui, khoẻ, giàu sức sáng tạo!

      Xóa