- Tình ơi! Đi uống cà phê với bọn anh không? Em làm gì mà ngẩn ngơ ra vậy? - Tình giật mình, thì ra là anh Tuấn, trưởng phòng của cô, một người rất giỏi về chuyên môn nhưng cũng rất hài hước.
Tình cười buồn: “Có gì đâu mà ngẩn ngơ hả anh? Em chỉ đang nghĩ về công việc thôi mà.”
- Thôi đi cô nương, nghĩ về công việc mà sao đôi mắt rướm lệ vậy? Có cần anh lau nước mắt cho không vậy?
.
.
- Em nghĩ về công việc thật mà – Tình ngước lên nhìn anh - với lại em có gì để suy nghĩ nữa đâu chứ? Em lỡ tay làm dầu dính vào khóe mắt nên cay sè, nước mắt chảy thôi. Tình phân bua – vội cúi xuống giả vờ như đang tập trung vào việc đọc các văn bản trước mặt…
Thế là bỗng dưng Tình trở thành người nhàn hạ nhất ở công ty này. Nhìn mọi người sau giờ làm việc vội vã trở về nhà để lo cho cái tổ ấm bé nhỏ của riêng mình, thì Tình tháng vừa rồi đã kí xong đơn li hôn trước tòa, kết thúc một trò chơi tình yêu đầy phiêu lưu mạo hiểm. Thế là từ nay cô đã tìm lại được tự do cá nhân của chính mình, không còn phụ thuộc vào ai nữa. Lẽ ra cô vui mới phải, vậy mà không hiểu sao sau cái ngày đó lòng cô trống rỗng, chơi vơi lắm. Cô hay miên man thả hồn phiêu lãng cùng những cảm giác vui buồn hơn trước.
“Mầy vẫn không quên được cái thằng mất dạy đó sao hả con? Nó đối xử với mầy tàn nhẫn như vậy, mà mầy còn nghĩ đến nó sao?” Bà Thân - mẹ của Tình, nhìn cô lo lắng hỏi. Tình nhìn mẹ với ánh mắt thật buồn, như chực khóc - và không nói được lời nào cả. Không phải Tình còn yêu thương nhớ nhung gì Hoài mà chỉ vì cô không muốn là một người thất bại trước đồng nghiệp và mọi người. Từ nhỏ cho đến lớn lúc nào Tình cũng là người thất bại, thất bại trong việc học (cô học rất giỏi, đậu tốt nghiệp cao - nhưng thi vào đại học năm đầu tiên lại thiếu mất nửa điểm xin phúc khảo cũng không được và năm sau thi lại cô cũng chỉ vừa đủ điểm chuẩn để đậu, vì thế nên không có học bổng mà phải đóng học phí). Đến khi ra trường xin việc làm cô cũng nếm đủ mùi chua cay. Mang đơn đi nộp đủ chỗ, cuối cùng mới xin được vào làm ở một công ty liên doanh đa quốc gia có tiếng ở thành phố. Tình chịu khó và siêng năng nên việc gì đến tay cô đều có kết quả rất tốt. Hai năm sau, Tình được trưởng phòng giao cho nhiệm vụ hướng dẫn hai sinh viên đến công ty thực tập. Đóng vai trò là đàn chị, cô hướng dẫn hai sinh viên một cách nhiệt tình và đầy trách nhiệm. Nhưng đổi lại lòng tốt và sự nhiệt tình của cô là hết năm đó cô được lệnh chuyển xuống chi nhánh ở vùng sâu, nhường chổ làm ổn định, thuận lợi ở thành phố cho hai sinh viên mới ra trường mà cô đã hướng dẫn - nghe đâu họ là con cháu của sếp lớn đã gởi cho giám đốc. Quá thất vọng và tủi nhục, Tình đã làm đơn xin nghỉ việc và rời thành phố phồn hoa lắm nỗi ưu phiền để về quê nhà, xin vào làm việc ở công ty Thuận Phát này từ đó đến nay. Lúc còn là sinh viên, và khi làm việc ở thành phố, Tình cũng có một người thương yêu là kế toán trưởng cho công ty lắp ráp sản xuất xe hơi – hào hoa, lịch thiệp - lại giàu có, nhưng tình yêu kia đã dần dần phai nhạt, và tan biến như những giọt sương mai khi Tình xin nghỉ việc và về lại quê nhà.
Mọi thứ đến và đi trong cuộc đời của Tình xảy ra mau chóng và nhiều khi giống như những chuyện đùa của tạo hóa vậy. Mới một năm trước đây thôi, Tình còn hạnh phúc bên người chồng mà lúc đó cô nghĩ là rất mực yêu thương cô, vì gã luôn chìu chuộng cô mọi thứ. Vậy mà chỉ một buổi sáng thôi – đúng vậy, một buổi sáng tình cờ trong đời cô còn nhớ rất rõ như nó vừa mới xảy ra. Lúc Tình đứng soi mình trước gương, sửa soạn chuẩn bị đi làm thì chồng cô bước vào nhìn cô chằm chằm và nói: “Anh thấy chúng mình sống không hợp nhau chút nào. Chúng mình chia tay được không em?”. Những tưởng chồng nói đùa để trêu mình nên Tình quay lại lườm chống và hờn mát như mọi khi: “Chia tay thì chia tay chứ, em đâu có sợ, vợ anh vừa đẹp vừa thông minh như thế này thiếu gì người thương yêu em chứ, chỉ sợ anh ân hận thôi mà!”. Hoài - chồng cô, nhếch miệng cười và gằn giọng: “Em đồng ý rồi nhé, không được đổi ý đâu. Giờ anh đi làm, chiều về chúng mình tính tiếp vậy…”. Tình hơi ngạc nhiên về thái độ của Hoài, nhưng lúc đó Tình nghĩ anh ấy chỉ đùa quá trớn thôi, chẳng có việc gì hệ trọng xảy ra cả đâu. Vậy mà tối hôm đó khi đi làm về, Hoài chìa ra trược mặt Tình đơn xin li hôn đã viết sẵn - anh đã kí, và buộc Tình phải kí vào. Vì quá ngạc nhiên, và không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tình nghĩ mình vẫn yêu thương chồng, nên cô dằn lòng không kí đơn, mà gấp đồ đạc rời khỏi nhà chồng trong đêm tối.
Những ngày sau đó chồng cô luôn điện thoại buộc cô về kí vào đơn li hôn với lời lẽ hết sức trịch thượng và vô lý. Dù cô và chồng chỉ nói qua điện thoại nhưng rất gay gắt:
- Anh không còn yêu em nữa, hãy buông tha cho anh đi?
- Nhưng mà em có làm gì sai đâu chứ? Em yêu thương anh và lo cho tổ ấm của chúng ta mà.
- Em mà lo gì chứ? Anh không cần em lo, nếu còn thương anh làm ơn kí vào đơn li hôn đi, anh muốn làm lại cuộc đời.
Những lần gọi đầu Hoài còn nể nang cô đôi phần với giọng điệu nài nỉ, nhưng không làm lay chuyển quyết định ở Tình, dần dần chồng cô chửi rủa ra mặt, và không còn lời tuyệt tình nào mà gã không dùng đến:
- Sao cô bám dai như đỉa vậy? Cô không có lòng tự trọng nữa sao?
- Anh đừng nói vậy tội cho em mà, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng năm năm rồi.
- Tôi nghĩ lại thời gian qua mà thấy gai cả người vì sợ. Sống lại với cô sao? Không bao giờ, dù phụ nữ trên thế gian này có chết hết tôi cũng không quay lại với cô.
Bị xúc phạm nặng nề và quá nhiều lần như vậy, Tình cảm thấy tình yêu dành cho chồng bấy lâu đã héo khô dần, lụi tàn dần theo những lời chửi rủa ngày một cay độc. Và, chuyện gì đến sẽ phải đến - cô đã kí vào đơn li hôn để cùng ra tòa chấm dứt một đời làm vợ. Giữa Tình và chồng không có gì để chia nhau cả, không con cái, không tài sản, chỉ có hai tờ hôn thú là của chung nhưng sau khi li hôn tòa giữ lại làm bằng chứng. Thế là Tình quay trở lại với vị trí ban đầu, với hai bàn tay trắng - một vụ làm ăn không có lời, chỉ có lời là nỗi buồn trong cô ngày càng nhiều lên thôi.
Khi cái tin Tình li hôn lan ra, từ bà con xóm giềng đến các bạn đồng nghiệp cùng cơ quan ai cũng tròn mắt ngạc nhiên, vì có ai nghe vợ chồng cô bất hòa, xung đột nhau gì đâu mà li hôn chứ? Vậy là gặp ai Tình cũng phải giải thích, những người ít thân quen thì dăm ba câu, còn bạn thân, đồng nghiệp thì có khi mất vài giờ đồng hồ đến cả buổi. Người thì buồn cho cô phải dở dang duyên phận, còn người khác thì bảo cô sướng vì có thể sống an nhàn, không vướng bận, không lo nghĩ gì, có thể làm mọi thứ mình thích mà không phải chìu lụy ai. Tóm lại, chỉ là những lời an ủi, chia sẻ chuyện đã rồi – không còn cách nào khác! Tình nghe, mà không hề đáp.
Tuấn là trưởng phòng của Tình, có vợ và một đứa con gái năm nay 10 tuổi. Vợ anh là một người đàn bà thành đạt, cô ấy rất xinh đẹp và giỏi giang – là tiến sĩ y khoa – đang làm giám đốc của bệnh viện tư nhân bề thế. Tuấn và Tình làm việc cùng một phòng nên hai anh em có dịp tiếp xúc với nhau luôn. Anh rất dịu dàng và luôn giúp đỡ cô, trước kia đã vậy, mà giờ đây trong tình trạng như thế này anh càng quan tâm đến cô hơn. Tuấn dường như thấu hiểu được những nỗi buồn, nỗi thất vọng và nhất là cái cảm giác chơi vơi trong lòng cô sau ngày cô li hôn nên vẫn thường tế nhị an ủi mỗi ngày. Cứ sau mỗi lần nói chuyện với anh, Tình cảm thấy vui hơn, an tâm và có sức sống hơn. Thường thì hai anh em nói những chuyện không đâu vào đâu, chỉ là những chuyện vui, những chuyện vô thưởng vô phạt không liên quan đến ai cả nhưng những nụ cười hồn nhiên của anh đã làm Tình an lòng.
- Em ăn cơm chưa? Đi ăn với anh cho vui.
- Dạ! Nhưng hôm nay anh trả luôn tiền cơm cho em nhé!
- Cũng được thôi, nhưng lí do anh phải trả tiền là sao vậy?
- Là vì anh rủ được một người xinh đẹp như em ăn cơm chung mà.
- Em leo chi mà cao quá vậy, từ từ mà leo xuống kẻo lộn cổ bây giờ
Cả hai anh em cùng cười vui vẻ. Tuấn có vẻ vô tư, và luôn xem cô như một cô em gái thực sự vì có lần anh đã nói: “Em có nét mặt và dáng người hao hao giống em gái kề của anh, nhưng nó đi tắm biển và bị nước biển cuốn trôi khi nó học lớp chín. Anh thương nó nhất nhà đó vì nó là đứa hiền lành, tốt bụng và rất thương anh, chị em…”.
Lúc trước Tình cũng mến thương Tuấn như tình cảm của một cô em gái dành cho anh trai của mình, nhưng khi chỗ dựa vững chắc nhất của cuộc đời Tình bị phá vỡ, bỗng dưng cô muốn tìm một bờ vai của một ai đó để tựa vào, để được an ủi chia sẻ những vui buồn của cuộc sống. Vậy là Tuấn cứ dần dần chiếm hữu đầu óc cô, trái tim cô lúc nào cô cũng không hay biết nữa. Với bản năng của người nữ, Tình cũng ghét cay đắng sự phản bội và lừa dối trong tình yêu - không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ trở thành người thứ ba chen vào phá vỡ hạnh phúc của người khác. Vì vậy dù Tình có cảm tình đặc biệt với Tuấn nhưng trí óc cô luôn mách bảo hãy giấu kín trong tim mình, không để lộ một sơ hở nhỏ nào cho ai biết. Hãy sống với sự thầm kín, cho dầu, đôi lúc - Tình cũng cảm thấy rất đau xót. Vì vậy ở công ty cô với Tuấn cũng chỉ là anh, em - là đồng nghiệp mà thôi. Chỉ khi đêm về trong cõi đời riêng một mình, Tình mới sống thực với lòng mình, với tình yêu mà cô ấp ủ khôn nguôi.
Đi uống cà phê về, Tuấn không quên mang về cho cô một ổ bánh mì kẹp thịt trông rất hấp dẫn. Đưa ổ bánh mì cho cô anh làm bộ nghiêm mặt bảo: “Tiền bánh mì mười ngàn, tiền công mua mang về mười ngàn. Cả thảy là hai mươi ngàn. Em nhớ phải trả lại cho anh đó.” - Tình bật cười - đáp lại lời anh: “Em không trả đâu, anh Tuấn có biết ông bà ta có câu này không vậy?
“ Bắc thang lên hỏi ông trời
Bánh mì cho gái có đòi được không? “
Tuấn bậm môi trợn mắt như thể đang giận dữ lắm, anh dứ dứ quả đấm về phía cô và giả bộ nói giọng gằn gằn: “Vậy thì em trả lại bánh mì cho anh đi, cho gái thì gái nào phải đẹp chứ, còn em xấu hoắc à, ai mà thèm cho chứ?”. Như sợ Tuấn lấy lại bánh mì, Tình vội đưa bánh mì vào miệng cắn một miếng rõ to và giấu phần còn lại ra sau lưng. Tuấn vẫn không vừa, anh lấy điện thoại ra và chụp hình cô lia lịa, anh bảo sẽ rửa ra và dán khắp cơ quan. Những chuyện đùa vui như vậy giữa cô và Tuấn cũng thường xuyên xảy ra, khiến trái tim của cô bùng lên một ngọn lửa yêu thương nồng cháy, khó có thể mà dập tắt được.
Đã gần tới ngày 20-10, ngày phụ nữ Việt nam, Tình thấy hồi hộp lắm, cô không biết ngày hôm đó anh Tuấn tặng cho cô món quà gì đây?. Nhưng Tình đã nghĩ trước rồi, ngày hôm đó cô sẽ mời anh đến một nơi nào đó thật yên tĩnh, thật nên thơ - và cả hai sẽ cùng nhau thong dong suốt buổi tối. Chỉ nghĩ đến đó thôi mà Tình bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, lòng bối rối lạ lùng.
Tình đang đắm chìm trong cái cảm giác đó, thì Tuấn đã đến bên cô từ lúc nào. Anh gõ nhẹ xuống mặt bàn trước mặt Tình nhìn cô - mỉm cười: “Lại mơ mộng gì nữa đây cô bé? Giúp anh chuyện này được không?”. Tim Tình đập liên hồi, lồng ngực như muốn vỡ tung ra, nhưng Tình kiềm chế cơn xúc động của mình lại – giọng điềm tĩnh: “Ủa, anh Tuấn có nhầm em với ai không vậy? Em mà giúp được gì cho anh sao? ”. Tuấn cười hiền: “Chỉ riêng hôm nay thôi mà, trưa nay anh, em mình vào siêu thị đi, anh muốn nhờ em tư vấn cho anh mua một món quà nào thật đẹp và có ý nghĩa để anh tặng chị”. Tình cảm thấy bàng hoàng. Tim như se thắt lại và nhói đau. Cô không nói nổi một lời nào chỉ cố gắng nhìn anh và gật đầu mà thôi. Tuấn đã đi ra khỏi phòng rồi, mà những lời lẽ kia cứ lỡn vỡn, nhảy múa trong đầu óc cô. Tình nhớ rất rõ vẻ mặt đầy yêu thương, hạnh phúc và tự hào khi Tuấn nói về vợ mình: “Em biết không? Anh thật là may mắn khi có một người vợ như chị của em. Cô ấy tài giỏi, thông minh, đảm đang và rất mực chìu chồng, yêu con. Cô ấy và con gái là những người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh em à”.
Vậy là ngọn lửa tình si trong lòng Tình được nhen nhóm bấy lâu, bị cơn mưa mùa đông dai dẳng làm tắt ngấm không còn một chút hơi ấm nào, chỉ còn trơ lại là một bếp tro than nguội lạnh. Cô cảm thấy mình thật đáng thương, một sự ảo tưởng viễn vong xa vời mà cô biết rất rõ là mình không thể nào với tới được nữa. Nhưng giờ đây Tình đã hiểu rõ dần thế nào là tình yêu thực sự?. Thì ra tình yêu cũng có lí lẽ riêng của nó, một khi ai đó vi phạm vào lí lẽ của tình yêu, nó sẽ vỡ tan mau như bong bóng mưa vậy thôi. Những ngày sắp tới, Tình phải sống như thế nào đây? Mê cung của cuộc đời đang ở phía trước, đang chờ đón cô. Có lẽ sẽ như vậy. Tình đưa tay lau dòng nước mắt chảy dài trên má và tự hứa với lòng là sẽ tiếp tục cuộc hành trình của một đời người kì diệu…
T.M.N
0 nhận xét:
Đăng nhận xét