Đêm khuya quá người ơi ta chợt nhớ
Thuở ban đầu nhìn nhau mắt ngẩn ngơ
Ngày tháng đó mỗi lần đi vào lớp
Ta đam mê với sóng tóc đôi bờ
Đêm khuya quá người ơi ta chợt nhớ
Buổi tan trường theo gót một nàng thơ
Rồi từng buổi ấy qua từng buổi ấy
Nàng thơ ta vẫn mãi mãi là thơ
Đêm khuya quá người ơi ta chợt nhớ
Đôi mắt huyền ôi sao mãi ngác ngơ
Nhìn không gian qua từng phút thẩn thờ
Là lúc ấy lòng ta đang phá vỡ
Đêm khuya quá người ơi ta chợt nhớ
Đôi môi hồng làm giá buốt cơn mơ
Của người xa lạ mang niềm nuối tiếc
Buổi biệt ly chưa dệt trọn vần thơ!
N.T.T.N
Mình rất thích bài thơ nầy! Cám ơn tác giả.
Trả lờiXóa"Đêm khuya quá ..."...-một điệp khúc day dứt khôn nguôi nhớ về Một Thời Áo Trắng. Bài thơ rất chân thành, rất dễ thương, là nỗi niềm không của riêng ai !Cảm ơn tác giả, cảm ơn HQN
Trả lờiXóaMình chân thành cám cám ơn Nguyễn Thị Mây & anh Trần Thế Nhân đã đồng cảm với " Nhớ " .chúc NTM & anh TTN mãi là những bông hoa đẹp trong vườn hoa HQN vốn có nhiều bông hoa lạ, rực rỡ ...
XóaMình cũng rất thích bài thơ này! Đặc biệt hai câu:"Đêm khuya quá người ơi ta chợt nhớ" và "Buổi biệt ly chưa dệt trọn vầng thơ!". "Đêm khuya"- khoảng không, thời gian ta gặp lại khuôn mặt và tâm hồn của mình dù cho sau một ngày có sắm vai kẻ khác đi chăng nữa (phỏng đại ý một câu thơ của Phạm Đương)- tất nhiên là rất thật lòng rồi! "Buổi biệt ly chưa dệt trọn vầng thơ!"- rất hợp lẽ! Vì "chưa trọn" mới có bài thơ hay này! Điều bất ngờ tác giả là nữ lại có sự đồng cảm và chia sẻ y như chủ thể vậy! Bài thơ nói hộ tâm sự của biết bao anh chàng! Xin cám ơn tác giả!
Trả lờiXóa