DUYÊN XƯA CHÁY ĐẾN CẠN MÌNH – Thơ Lâm Xuân Vi (Trang Thơ Chủ Nhật)

                                                                                                              Nhà thơ Lâm Xuân Vi

Chợ Tình

Chợ tình ai với ai đây
Để người bán gió mua mây thẫn thờ
Trăng vừa biêng biếc non tơ
Đã ngân suối mộng sông mơ biển tình
Ngày chờ tháng đợi năm sinh
Duyên xưa cháy đến cạn mình trong nhau
Trái ngang héo đỗi trầu cau
Cả nghìn lẻ một chuyện đau thất tình
Ơn đời đền kiếp nhân sinh
Cõi mê, đêm vắt kiệt mình trong đêm
Rượu, tình say lại say êm
Đèo cao ngựa mỏi chân quên đường về.

ĐỢI

Ngày em lỗi hẹn chưa về
Anh trong vô định cuồng mê cháy lòng

Bồn chồn ra ngóng vào trông
Bóng đêm đổ xuống căn phòng lặng im

Không điện thoại không dòng tin
Núi non trùng điệp xa chìm khuất xa

Phải đâu em như người ta
Héo hon trước những mượt mà biếc xanh

Cô đơn giằng xé sau mành
Gió gào thét gọi tên anh cuối trời

Một sôi, hai sôi, ba sôi...
Biển tàn nhẫn với vô hồi sóng xô.


ĐÀO HOA

Tội tình chi số đào hoa
Em giàu tưởng tượng sinh ra yếu hèn

Người yêu em chỉ yêu em
Hồn thơ khắc khoải chong đèn gọi nhau

Mai sau dù mãi mai sau
Tình thơ rút hết phép màu đào hoa

Đã rằng không nghiệp cầm ca
Trăm năm thơ chỉ ruột rà với thơ

Thả hình bắt bóng vu vơ
Lại buông lửng khoảng hững hờ, đau anh.


CHỞ CHE

Hồn thơ cứu cánh cho anh
Lợi danh ganh ghét giật giành mặc ai

Mơ xanh cánh sóng ru hoài
Núi cao biển rộng sông dài nhẹ bay

"Nào nắm chặt, tay em đây"
Sợ chi bão dập mưa quây phũ phàng

Vô thường chẳng dễ vô can
Trước bao cám dỗ mưu toan rập rình

Đứng ngoài mọi thứ hư vinh
Lầu thơ lợp mái trăng tình chở che.

Lâm Xuân Vi (Ninh Bình)



Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét