Vũ Đình Nguyệt
QUA MÙA CHAY TỊNH
Cuối xuân vàng hoa cải
Như nắng ngủ giữa ngày
Gợi điều chi dang dở
Lòng qua mùa tịnh chay
Thuyền tình tìm bến đỗ
Những ngày xưa xanh rêu
Khi có người đợi nhớ
Nhắc lòng mình buông neo.
CỨ NGỠ
Hiểu, lại dường như chưa
Có gì khiến sóng mơ?
Nông nổi tin gió đùa
Để sóng lạc hướng bờ!
Biển luôn là ẩn số
Dữ dội trong hiền lành
Thế mà thuyền cứ ngỡ
Đã thấu lòng biển xanh!
THƯƠNG DÃ TRÀNG
Nhìn từ nơi chân sóng
Tới mông lung biển chiều
Gặp nơi bờ biển lộng
Dã Tràng cuồng si yêu
Cuộn viên thương, viên nhớ
Gửi sóng lùa biển khơi
Phút giây ào ạt vỡ
Nắng buồn tênh cuối trời
Thương Dã Tràng cay đắng
Se mãi cát biển chiều
Ngấm tận cùng chát mặn
Hiểu tận cùng chữ yêu.
Hiểu tận cùng chữ yêu.
Vũ Đình Nguyệt (TP.HCM)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét