Từng giọt rơi rơi
Màu sẩm đen lan tỏa
Trào dâng nỗi nhớ
Không thể gọi thành tên!...
Cũng ly cà phê đen
Màu thời gian lên men
Dưới đáy ly lâu ngày đặc quánh
Thời gian lênh đênh chóng vánh
Nỗi nhớ không tên
Em!...
Ly cà phê ngày ấy!...
Em nhớ không!... nhớ chiều hôm ấy!
Trong mắt nhau...
Không gian hờn lẫy
Ai cũng âm thầm
Nhưng
Trái tim khát bỏng
Chợt giật mình!...
giọt cà phê rơi - rơi!...
Huế vào thu và mưa bụi tả tơi
Không che nỗi lá vàng rơi lả tả
Thời gian trôi tình – hối hả
Chép lại mối tình
Bên giọt đắng cà phê!...
Trường Thắng (Huế)
Huế vào thu và mưa bụi tả tơi
Trả lờiXóaKhông che nỗi lá vàng rơi lả tả
Thời gian trôi tình – hối hả
Chép lại mối tình
Bên giọt đắng cà phê!...
Bài thơ hay với ký ức đẹp. Rất thích!
Cảm ơn cô Mây đã động viên, Huế buồn lắm, khi mô có dịp mời cô Mây đến Huế để thưởng thức cái buồn của Huế cô Mây nhé, chúc cô sức khỏe, viết khỏe, đi khỏe, và mạnh khỏe nhé...
Xóa