Cánh diều ngập ngừng lội gió bay cao. Bầu trời tuổi thơ
trong xanh với tia nắng gần chiều. Tuổi thơ là những tiếng cười
giòn tan với đám bạn cạnh nhà và cứ thế êm đềm trôi đi…
Tự hào về tuổi thơ êm đềm ấy, con luôn mỉm cười về
những ngày tháng được sống trong sự chăm sóc và nuôi nấng
của bố mẹ, gia đình và những người thân yêu xung quanh.
Sinh ra trong một gia đình thuần nông, chính vì thế, tuổi
thơ của con cũng êm dịu như chính những cánh én chao nghiêng
trên nền trời xanh ngắt. Không quá ồn ã và đông đúc, không có
những buổi chiều được bố mẹ dắt tay đưa đi chơi, con và đám
bạn gắn liền với những trò chơi dân gian của trẻ con vùng quê.
Phải chăng!
Cái tuổi thơ gắn liền với những buổi trưa hè lê la chơi bi
cùng tụi con trai cạnh nhà với đôi mắt trong veo mà sau này khó
có thể gặp lại, với những bài đồng dao ê a đi khắp xóm với trò
rồng rắn cuộn mây! Nhớ khi xưa mùa về con tung tăng theo mẹ
với đám bạn đồng. Mẹ gặt lúa, con lẽo đẽo theo sau, vui vẻ đuổi
bắt những chú cào cào, muôm muỗm béo ngậy. Nhớ những lần
cùng đám bạn chơi trốn tìm xung quanh đống rơm vừa mới tuốt,
thóc vẫn còn ngổn ngang ngoài đồng. Nhớ những buổi chiều thả
trâu dọc triền đê, con lại lang thang cùng đám bạn chơi trò đuổi
Giờ đây khi con đã lớn, đã không còn được sống trong sự
chăm lo của bố mẹ. Không còn ngày tháng rong chơi để trâu
đi mất như năm nào, không còn hát nghêu ngao bài đồng dao
mỗi lần trêu nhỏ bạn nhưng mỗi khi nhìn đống rơm nhà ai ngoài
đồng ruộng, mỗi khi bắt gặp cánh diều chao nghiêng, trong lòng
con lại dạt dào những cảm xúc khó tả.
Bố mẹ trao vào tay con một tấm vé trong một trường đại
học lớn, con luôn cố gắng chẳng để phụ ơn. Bỗng dưng giờ đây
con thấy nhớ quê, con ước mình một lần quay về cái tuổi lên
năm, lên bảy đó. Cảm ơn đã cho con một tuổi thơ êm đềm đó.
Mùi thơm bông lúa trỗ đòng bỗng thoảng lên trong lòng con….
Hoàng Thị Nhã (Hải Dương)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét