Do tai nạn nên mẹ gã bị mù một mắt bên trái.
Ngày bé đi học, bạn bè hay chọc gã là “con bà mù” nên gã căm ghét hét lớn vào mặt mẹ: “Tôi không muốn thấy mặt bà”. Mẹ gã lặng im, vẫn nhọc nhằn bán buôn để có tiền nuôi gã ăn học.
Gã đậu Đại học rồi ra trường và tìm được việc trong công ty nước ngoài. Cuộc sống ổn định, gã cưới vợ, sinh con. Nhưng suốt 14 năm từ ngày gã khăn gói vào Sài Gòn trọ học Đại học, gã không một lần về thăm mẹ. Có chăng đôi lần, gã cầm dăm ba triệu gửi qua bưu điện về cho bà, coi như tròn bổn phận.
Mong muốn công việc ở công ty riêng thuận lợi, gã hay đi chùa vào mùng một và ngày rằm. Trong lễ Phật Đản năm trước, ngồi nghe Sư thầy thuyết pháp có câu: “Cha mẹ cũng là hai vị Phật sống trong nhà”, gã bỗng giật mình nghĩ về người mẹ mù ở quê. Gã rấm rứt.
Vội vã, gã đi mua vé máy bay để trở về. Bước vào đến cửa, gã sững người. Khói nhang ngút bay, khuôn mặt mẹ gã già nua trong di ảnh. Ánh mắt bên phải nhìn gã, mỏi mòn…
08/06/2009
Phạm Tử Văn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét