PHẬP PHỒNG VẠT ÁO NGƯỜI YÊU - Thơ Bùi Đức Ánh



GIỌNG BUỒN MÙA ĐÔNG


Cuối năm nằm nhớ sóng
Bờ bãi nào trôi dạt những thương yêu
Ngọn gió quạnh hiu thổi ngang ký ức
Trở thành đêm rét đậm kẻ tha hương

Quê nhà áo cơm một đời lận đận
Lũy tre xanh mờ gót người dưng!


  CHỢT NHỚ CHỐN QUEN

Phố mùa này có lạnh không em
Áo len xưa vai gầy lối nhỏ
Nhớ về nhau âm thầm cây thay lá
Nỗi xào xạc còn ngưng lại hồn anh!



 CHỚM XUÂN

Màu hoa cũ ngỡ lãng quên thềm
Bỗng tưng bừng sáng nay trong nắng sớm
Bao giấc mơ trai trẻ chưa nguôi lãng mạn
Cũng phập phồng vạt áo người yêu xưa.


HẠNH NGỘ

Sông trôi
Về phía vắng người
Bến đò kỷ niệm
Có tôi âm thầm
Em từ dạo bớt ân cần
Đất trời cũng bớt nợ nần mây bay
Mùa xuân trở lại
Ai hay?
Câu thơ chưa viết đã đầy nhớ nhung!


MÙA ĐÔNG ĐÃ QUA

Tạm biệt mùa đông tuổi nhỏ
Tiếng ca em
Bay khắp cánh đồng buồn
Sáng nay ven đê
Màu hoa dại
Nhắc tôi thơ ấu đã lỡ làng!

Bùi Đức Ánh (TP. HCM)
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét