Tôi vẫn thường thấy
cuộc đời khóc
Trên đôi vai gầy của bà mua đồng nát
Trên khóe mắt của người đàn ông già yếu đạp xích lô
Trên tấm lưng trần đen sì của gã thợ hồ
Trên bờ môi run rẩy của bà lão mù tóc bạc
Trên cả vết thương sâu thẳm của lòng tôi
Nơi có một bóng người
cứ cào cấu mãi
khôn nguôi...
Tôi vẫn thường thấy
cuộc đời cười
nghiêng ngã
rệu rã
Khi người đàn bà ra đi bỏ lại căn nhà
cho lão chồng nghèo cùng đứa con gái chưa biết khóc
Khi bà vợ hiền có ông chồng làm giám đốc
quên cả tuổi những đứa con mình
Khi cô gái trẻ thời trang xúng xính
bước nhanh qua đứa trẻ khuyết tật bò lê dưới chân
Khi tôi bảo với mẹ
rằng tôi thương anh
người đàn ông tôi chưa hề biết mặt
Và tôi thấy mẹ cười
Nụ cười chảy ra nước mắt.
Tôi vẫn thường thấy
cuộc đời điên
Vì nắng không đủ hong khô những muộn phiền
Vì nụ cười ấy mãi không tắt
Vì lá rơi không ai nhặt
Người phu quét rác đã chết cóng bên vệ đường
Đứa trẻ mất mẹ giờ đã biết khóc
thê lương…
Tôi vẫn thường thấy cuộc đời…
Tôi vẫn thường thấy
Tôi vẫn
Khóc
Cười
Điên.
Hồ Tịnh Thủy (Huế)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét