BÌNH MINH NHƯ MỘT GIẤC MƠ - Thơ Thành Văn
mặt trời lên từ đâu không nguồn cội
chỉ âm thầm giọt nắng hắt bâng quơ
chếch mái lầu cao mấy tầm che khuất
từ phố thênh thang bận cũ bây giờ.
bình minh như một giấc mơ!!!
mặt trời lên
bất giác tôi nghe đời se sắt lại
gác trọ như mình bốn bức kín bưng
bỏ câu thơ bên ngoài không cửa sổ
chẳng cựa mình
buồn đến dửng dưng...!
mặt trời lên
lệch vùng phố lạ
hỏi thăm mình chao chác nắng quê hương
con gà gáy đánh ran màn trời tối
Cha vá áo sương
Mẹ ngồi nhóm bếp
con Mèo đen mắt ròng hai cục lửa
ngực bình minh thiêm thiếp chân trời
mặt trời lên
mặt trời mất tích
đến từ đâu
giã biệt nơi đâu
bỏ quên tôi giữa phố đời cô tịch
giữa chuỗi "sáng nay" thảng thốt lập trình:
- bình minh như một giấc mơ...!
Thành Văn (Đại học sư phạm TP. HCM)
thích khổ thơ cuối.
Trả lờiXóamặt trời lên
Trả lờiXóamặt trời mất tích
đến từ đâu
giã biệt nơi đâu
bỏ quên tôi giữa phố đời cô tịch
giữa chuỗi "sáng nay" thảng thốt lập trình:
- bình minh như một giấc mơ...!(TV)
Thơ nhiều nỗi niềm nhưng sâu lắng, hay ! chúc TV luôn có nhiều niềm vui!
đọc hết thơ của tác giả rồi.. hay lắm nhé! chúc tác giả ngày càng thành công
Trả lờiXóa