NHỮNG MÙA HOA TRỔ - Truyện ngắn Ngô Thy Học

                                      Ngô Thy Học, cây bút trẻ ở Hải Phòng

    Nó nhặt hết số quả còn lại trên những luống dưa đã ngả úa màu. Vụ này, gió Nam về sớm quá nên mấy thửa dưa ra hoa kết quả chỉ nhỏ bằng nắm tay con con. Tháng trước, nó cùng mẹ gánh những au nước mương đổ vào từng vạt dưa đang lấm tấm mọc. Chúng lô nhô như cỏ ngồng. Rồi một sáng bình minh, nó đã thấy một màu xanh rì trước vườn.
   Những lá nhỏ vươn dài mạnh mẽ nhiều sức sống, loài dưa thân nhỏ là dây leo mà dẻo dai năm tháng. Khác với những hoa bông giấy chỉ nở rồi rụng, hoa của chúng cũng li ti nhuộm sắc màu sặc sỡ. Vẻ trắng, vàng và độ kiên trì của nó sau mỗi cơn nắng gắt hay gió Lào là lại hun hút sống.
Nó hay ra vườn chăm sóc thửa dưa. Mẹ đi chợ sông đến gần tối mới quảy đôi quang gánh lẽo đẽo về. Cái xóm nhỏ mà nó đang sống có lẽ chỉ bình dị mấy rặng dừa thẳng cao vút và lũy tre già soi bóng. Độ chiều xuống, nó xách thùng múc nước tưới. Loài dưa quả này dễ tính nên chỉ cần chăm sóc nhẹ là đã mọc dày kín mít. Nó làm theo các quy trình trồng và vun xới cuốc bẫm của mẹ. Công việc nơi đồng quê luôn tạo cho nó cảm giác yên bình.
Đôi khi, nó trống vắng vì một ý nghĩ bất chợt nào đó? Nó không hiều tại sao... nhưng nó biết mẹ buồn nhiều lắm!
Nó là đứa không có bố, lúc mẹ nhận nó. Nó đã là một sinh linh bé rồi! Mẹ yêu thương và che chở nó như vậy.
Nó không có bạn, cậu bé nghèo bên xóm làm bạn cùng nó mỗi ngày. Cậu hay kể câu chuyện thú vị về lớp học và những ngày đi bắt ốc bên sông. Nó nhớ dáng người đậm nét da, khuôn mặt tròn bầu bĩnh và đặc biệt đôi mắt của cậu luôn toát lên vẻ ngời sáng chân thiện. Cậu có nụ cười của sóng, rất dịu và trầm ấm.

                                                                     *            *
                                                                            *
  Chiều nay, nắng đã nhạt dần và cái khay  phơi một nắm hạt vừng đã khô ong. Đàn chim của núi rừng Dak Song đã bay về miền phương Nam lũ lượt gọi bầy. Chúng líu lo, râm ran bầu bạn cùng nhau về những mùa dưa chín nồng ngọt. Nó hay  lấy một thân tre thẳng cắm dài theo chiều nghiêng của nắng để đuổi lũ chim trời véo vó.
Cứ mỗi mùa quả chín là nó lại dành dụm số tiền ít ỏi để mua một chiếc khăn bông cho  giá lạnh sắp tới. Nhưng niềm vui nho nhỏ đó vẫn không hiện thực được. Qua mấy cơn dông rồi nóng khô đã phá tan khu vườn nhỏ nhắn, sạch sẽ đó. Tháng này đã yên lặng hơn chỉ vòm trời xanh xanh, gió và mây… cây lớn rồi xanh thẫm và nụ hoa cũng nở nhiều rồi. Nó thích thú không gian bát ngát ngờm ngợp nắng đó.
Nó hát, nó tung tăng rồi chợt nghĩ: “Chắc mình cũng đáng yêu như cô bé trong xứ sở hoa lan ấy nhỉ? Mẹ sẽ là vui khi mình học được con chữ… Đúng rồi bởi mình là cô bé thảo hiền của tình mẹ mà!”
“Nhưng bố ở đâu? Nơi đó xa lắm, mình nghe mẹ nói vậy ! Thiên đường đó chỉ có tuyết và mưa đá… mình sao có thể đến được?”
Nó buồn thiu, cơn gió ranh mãnh trải dượt mái tóc nó. Nó theo lối mòn dọc sườn đê cỏ về đến quán lèo lợp cói. Quán nhỏ, mẹ hay đi lấy hàng mộc về bán. Buổi chiều nay, nó đã gom hết số dưa lại xếp lên chõng ghế đem bán. Quán nhỏ thường có nước, chén trà xanh, một chút đồ chơi của trẻ và vài thứ xa xỉ khác.
                                                                                                                 
      Nó mở rộng cánh cửa, đón gió thổi. Gần bên đồng nên mát rượi. Chiều đã xếp bóng dần rồi chỉ còn thưa thớt mấy hột nắng vãi giữa đám cỏ khô hong. Phía trời đã đen lại, tối sẫm.
Nó ngồi xếp những cuốn sách tập đọc của cậu bé tặng. Nó thích học lắm nhưng mà chắc không thể…
Nó nhìn rất xa nơi chân trời ấy, mặt trời đã ngủ đỉnh núi. Ngày mười sáu trăng có vẻ lên sớm và sáng vằng vặc như vậy. Mẹ vẫn chưa về?
Cậu bé nghèo hôm nay đã cầm hai chiếc bút và những ngôi sao bằng giấy màu đến. Cậu vồn vã hỏi: “Cậu vẫn chưa về?”
“Tớ đợi mẹ. Mẹ đi bán muối bên sông chưa về. Cậu có chuyện vui phải không?”
Rồi cậu bé lấy ra một hộp màu đựng toàn sao. Cậu chìa hai tay có chiếc bút và khẩn khoản nói:
“Cậu hãy lấy chiếc bút chì này rồi cùng viết lên những ngôi sao giấy. Viết ước mơ của mình đó. Mẹ tớ  nói nếu làm vậy sẽ linh nghiệm lắm !”
“Ừ” – nó ngập ngừng trả lời.
“Cậu ước điều gì?” – cậu bé nghèo nhìn nó.
Những ngôi sao đêm nay lại sáng kì vĩ đến vậy. Nó ước mình được học và vẽ nhiều bức tranh tặng mẹ. Nó sẽ được gặp bố chứ?
Ngôi sao nhỏ đậu vai nó nói nhỏ: “Cô bé ngoan, cô là cô bé hạnh phúc đó hãy vui như vậy nhé”.
“Tớ chỉ ước có mẹ mãi thôi”.                                                                                        
“Tớ mong được gặp bố? Nhưng nơi đó xa lắm !”
     Đêm có hàng ngàn sao và mùi hương lan se sẽ dịu nhẹ giấc mở của nó và cậu bé nghèo. Rồi những mùa hoa trổ bên sông kia sẽ có bao điều ước, niềm vui trong nó. Có thể nó sẽ có được những con chữ để làm thơ  tặng mẹ và những câu chuyện vui nhộn của lớp học mà nó đang khao khát tới. Ước mơ đó…

Ngô Thy Học (Hải Phòng)


Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

1 nhận xét:

  1. Câu chuyện nhẹ nhàng với mơ ước thật đơn giản của tình mẫu tử của tuổi thơ! cám ơn NTH !

    Trả lờiXóa