NỖI BUỒN BỎ QUÊN - Thơ Viễn Trình





Gió mang thơm thảo lên trời

Sương nằm nghe đá thấm lời Vọng Phu

Tình còn một hạt dự trù


Mầm cầm cổ mộng tay phù du xanh




Em xưa đưa mắt dỗ dành 


Tôi nhìn thuộc cả long lanh khác thường


Thuộc hình, thuộc tiếng quê hương


Thuộc ngây thơ ở trong mường tượng em…




Cây hay cứng, gió hay mềm


Sương thường hay lá êm êm mây nguồn


Bay về cuối dốc, đầu truông


Vọng Phu cúi nhặt nỗi buồn bỏ quên!



V.T (Bình Định)
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

3 nhận xét:

  1. Bài thơ tuyệt vời bác Viễn Trinh ơi

    Trả lờiXóa
  2. Khi đọc xong bài thơ, NTM đã kêu lên:Ôi trời ,sao bài thơ hay đến vậy! Có thể nhà thơ có những bài khác còn hay hơn nữa. Nhưng hiện thời thì NTM thấy bài nầy tuyệt vời lắm! Cám ơn nhà thơ.

    Trả lờiXóa
  3. Viễn Trình chân thành cảm ơn anh Nhan Tran Van, chị Nguyễn Thị Mây đã khen và có những nhận định về bài thơ của em! Em Hân hạnh được biết và làm quen với anh, chị. Kính chúc anh, chị sức khỏe dồi dào; bút lực tung mây, cảm tình xẻ gió!

    Trả lờiXóa