TA ĐÃ MUỒI RỤNG CHẠM CÕI PHÙ HƯ - Thơ Hà Nhữ Uyên


                                                            
Ai chẳng thức giữa chừng nghe đêm thở
nằm nhẩn nha thanh lọc những trang đời
sợ cú đấm thời gian không kịp đỡ
tàn nhẫn vung vụn vỡ chiếc gương soi.
                          
Ta nài nỉ ngày ơi trôi đủng đỉnh
cất bớt giùm những dấu rạn nheo nhăn
để xộc xệch chậm mài mòn toan tính
may ra còn kịp dọn chỗ dung thân.
                          
Dẫu tận hiến sạch lòng không nghi vấn
đến tàn trăng vẫn ước hưởng đêm rằm
mảnh tình rách vắt vai về khâu vá
mà tay thô chỉ rối vụng kim đâm.
                           
Như cây cỗi trong vườn người cô độc
nụ nhớ nhung bung nở trái tương tư
bầy chim gọi nhau về chưa kịp khóc
ta đã muồi rụng chạm cõi phù hư.
                          
Khi hạt bụi vô hồn bay lú lẫn
có ai không cạn chén đắng căn phần?
thì cũng đừng kêu rêu về số phận
chuyến xe nào không đổ dốc trầm luân?.

H.N.Y (Tây Ninh)


Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

2 nhận xét:

  1. Chúc Mừng Bạn Ba Đồng thân mến đã mang thơ về "phủ sóng" Hương Quê Nhà.HHT

    Trả lờiXóa
  2. Chúc mừng thầy với bài thơ rất hay (nhưng sao nghe buồn dữ vậy thầy?)

    Trả lờiXóa