(Tặng BT. Nguyên Kha, một chiều trên đỉnh núi Bà,
thuộc xã Cát Khánh, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định)
Tôi đứng trên đồi cao
Nhìn xuống vùng biển động
Con thuyền ai rẽ sóng
Nhấp nhô ngoài khơi xa.
Bên kia bờ cát rộng
Lưa thưa mấy mái nhà
Chiều vàng chưa tắt nắng
Đàn trâu về xa xa.
Trời cao mây trắng bay
Lá vàng rơi theo gió
Nước xuôi triền thác đổ
Tiếng rì rào quanh ta.
Trước mặt tôi là biển
Sau lưng tôi là rừng
Bên này nghe sóng vỗ
Bên này chim reo ca.
Tôi lang thang giữa đồi
Với bao niềm mơ ước
Biết bao giờ đến được
Vùng đất trời bao la…
DÁNG EM.
Em thường qua ngõ nhà tôi
Gió hôn lên má lên môi em hồng
Em qua dẫu trời mùa đông
Trong tôi vẫn thấy ấm nồng mùa xuân.
L.Đ.L (Bình Định)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét