DÒNG THƯ NGÀY CŨ - Thơ Nguyễn Trí Tài
Tôi nhìn dòng chữ em
Trên tờ giấy đã ố vàng theo năm tháng
Dấu tích của một thời cuồng si, mê đắm
Đêm từng đêm.
Em đã ra đi
Đến phương trời nào tôi không hề biết
Để lại bức thư thay cho niềm hối tiếc
Lúc chia tay.
Em, xa rồi sao?
Tôi cứ ngỡ như ngày hôm qua mình còn gặp mặt
Chợt nghe lòng đau quặn thắt
Nhớ ngày nao.
Nét chữ nhạt nhòa
Bao nhiêu năm còn làm tôi đau đớn
Em vẫn cứ hiện về trong từng đêm chiếc bóng
Rồi mờ xa.
Một khoảng trời mơ
Em ơi, tôi xin khép lại
Để những vết thương tình ái
Trở thành thơ.
Nguyễn Trí Tài (TP. HCM)
“Để những vết thương tình ái. Trở thành thơ.“. Phải chăng đây là điều khiến thơ anh tuy hay nhưng đầy u uất, muộn phiền ?
Trả lờiXóa