HÀNG XÓM – Truyện ngắn Võ Thụy Như Phương


Lão mở cửa, tiếng chìa tra vào ổ khóa cứ the thé như giọng nói của lão, sau cùng vẫn là tiếng chốt cửa sắt nghiến ken két vào. 
Cánh cổng màu xanh ve chai hé ra chỉ vừa đủ cho nửa đầu của lão nghiêng ra, vừa kịp để Lê nhìn thấy cặp kính và hai đầu chân mày câu lại, gần như chạm vào nhau ở giữa trán lão: “Này, nhích sang bên đấy một tí chừa ngõ nhà tôi ra vào”. 
Rồi lão rụt đầu vô, tiếng chốt cửa va chạm, tiếng chìa khóa tra vào ổ, cánh cổng khép lại nhanh như lúc lão mở.
Chẳng kịp nghe hết bao nhiêu từ được xuất phát từ miệng lão hàng xóm, nhưng Lê hiểu lão không thích bất kỳ ai hay món gì án ngõ nhà lão, dù đó là vài ba con ruồi vo ve gần túi rác nhà Lê. Thể nào lão cũng hé cửa rồi bảo: “Này, khi nào xe rác đến cô hãy mang bao rác ra, để cạnh cửa nhà tôi ruồi bay vào, bẩn lắm!”. 
Lê nghĩ, lũ ruồi đâu phải do cô nuôi mà có? Nhà sát vách thì chuyện ruồi nhặng, hơi hướm có bay sang đấy cũng đâu phải chuyện to tát gì? Huống chi Lê chỉ dọn rác ra để trước sân chờ xe vệ sinh đô thị đến thôi mà…

Nói vậy rồi thôi, Lê cũng bảo tài xế nhích xe lên phía trước một chút để chuyển hàng lên. Lê mới dời văn phòng về đây có mấy hôm, chưa quen cũng chưa kịp chào hỏi lối xóm. Chỉ biết sơ về ngôi nhà có cánh cổng màu xanh ve chai theo lời chị chủ nhà kể. 
Ngày mới nhận chìa khóa nhà, chị chủ đã căn dặn cẩn thận: “Nhà kế bên hơi khó tính, em chịu khó nhường nhịn ông ấy một tí, đừng làm gì ồn quá…”. Lê nghĩ mình chỉ chất hàng lên rồi đi ngay, không phải mỗi ngày cô cho xe đậu án cánh cổng màu xanh đó đâu mà khiến lão phải ra tận cửa góp ý.
Lê dọn bồn hoa trước ban công tầng một, mua ít đất về đổ đầy, trồng vào đấy năm bụi dã yên thảo. Lê rong ruổi quanh Sài Gòn chỉ để tìm mua chiếc bình vòi sen con con tưới hoa vì sợ đám hoa tím mỏng manh kia sẽ dập nát. 
Những sợi nước li ti nhẹ nhàng rơi trên lá, trên hoa, rồi đọng lại đấy như nấn ná nửa vời, rồi rơi tuột xuống. Lê còn không nghe được tiếng nước trong bình đổ ra. Bên kia, sát ban công nhà Lê, tiếng nước trong vòi đang tuôn, lão hàng xóm cũng đang tưới đám cây cảnh bên đấy, nước chảy cả xuống sân nhà như trời mưa.
Để ý, Lê mới thấy cổng rào nhà lão thật cao. Phía trước là rào sắt nhọn được uốn cong vểnh ra ngoài như hình lưỡi câu. Cây cối xanh rì che mất cả khoảnh sân con bên trong. Trên tầng, đám hoa huynh đệ vàng tươi leo kín rào, vươn cả ngọn xanh nớt sang sân nhà Lê. 

Cô nghĩ, giả như cái rào và đám dây leo này là của cô, đổi lại thì lão có lấy kéo để xén các đọt non mơn mởn đó đi không hay chỉ để yên đó. Và mỗi ngày quét sân, có gom thêm một vài cánh hoa tàn rụng cho vào bao rác cũng không sao. Biết đâu do cô gom hoa rụng và lá cây bên nhà lão đổ rác mà mấy con ruồi bớt vo ve trước cửa nhà lão.
Lê treo tấm biển văn phòng công ty lên trước cổng, treo để khách hàng biết địa chỉ mới mà tìm đến chứ thật ra tấm biển bị khuất bên hông chiếc xe tải nhỏ. Ngày hai vợ chồng Lê đi tìm mặt bằng kinh doanh, căn nhà này cô ưng ý vì trong mục rao vặt có ghi: “Hẻm xe tải quay đầu”. Công ty làm dịch vụ nên luôn không tuân thủ giờ giấc ổn định, Lê cần đường sá thông thoáng cho tiện việc chuyển hàng. 
Chiếc xe du lịch xuống tải có bề ngang một mét ba, chiều dài hơn hai mét đủ để chở hàng trong giờ cao điểm của thành phố. Sân nhà không đủ để xe đậu nên buộc lòng đậu bên ngoài. Hẻm đủ rộng để hai chiếc xe tải qua lại nên xe nhà Lê đậu suốt trước sân cũng không phiền ai. Chỉ mỗi việc đừng để bất kỳ món gì sát cánh cổng nhà lão hàng xóm, kể cả việc đứng nhờ một tí khi chuyển hàng lên xe.
Buổi tối, Lê cứ để xe ngoài sân, khóa cửa rồi ngủ. Mấy hôm đầu cô lo lắng, bảo chồng mang xe ra gởi ngoài bãi, kệ, mỗi tháng tốn thêm vài trăm mà ngủ cho yên. Lần lựa hết ngày này đến ngày khác, công việc gấp rút cố làm cho xong nên Lê quên luôn việc phải đi đăng ký bãi gởi xe.

- Alô... một... hai... ba... bốn... alô... một, hai...
Em trai Lê đang thử giọng bằng dàn âm thanh dùng cho hội nghị ngoài trời. Thi thoảng Lê mới dùng tới cặp loa thùng to như thế cho dịch vụ đi kèm. Chồng Lê chuyển một số thứ linh tinh ra xe, thằng em cứ chỉnh chỉnh, rồi: “Alô... một... hai... một... hai...”. Âm thanh to quá nên Lê không nghe được tiếng chìa tra vào ổ khóa, không nghe cả tiếng chốt cửa nghiến vào nhau ken két bên trong cánh cổng màu xanh ve chai.
Lão mở cửa, lần đầu tiên từ ngày dọn về đây, Lê mới gặp nguyên người của lão một cách hơn cả trực diện. Vẫn cái giọng nói the thé đó, lần này, hai đầu chân mày của lão gắn chặt vào nhau hơn, gọng kính  trễ xuống tận cánh mũi, đôi mắt nhướng về phía Lê: “Cô nói với chú ấy xế chiều hẳn hát hò. Giờ đang trưa mà hát karaoke thì đố ai mà chịu nổi?”.
Lê “dạ” luýnh quýnh khi chưa kịp cười một cái xã giao với lão rồi ra dấu cho em trai tắt âm thanh đi. Cô cũng không kịp phân trần rằng cô chỉ thử loa có vài ba tiếng chứ không hát hò gì cả. Lão quày quả về nhanh như lúc lão xuất hiện trước cửa nhà Lê.
Lê lại làm phiền lão đến hai lần, mà sao lần này Lê thấy mặt lão khó ưa đến thế. Cô nghĩ nếu như hai đầu chân mày lão giãn xa ra một tí, cặp kính râm cứ giữ nguyên trên mắt, mái tóc mọc dày thêm phần trên trán một chút thì có lẽ nhìn mặt lão sẽ dễ thiện cảm hơn. Nếu như văn phòng này không phải thuê mà là nhà riêng thì có lẽ kết cục đã không như thế, cô sẽ đích thân “alô” thêm vài tiếng cốt để cho lão ức hơn.
Rồi Lê sẽ cắt hết các nhánh cây chìa sang ban công nhà mình, tỉa luôn đám hoa vàng rực bên nhà lão bò sang cho hả giận. Mỗi sáng dọn sân cô sẽ phân loại rác nhà mình và hoa lá rụng của nhà lão. Bao nào đựng hoa lá nhà lão, cô sẽ đặt trước cánh cổng màu xanh ve chai đáng ghét đó cho lão dọn.

Lê chăm chút vườn hoa tí hon của mình đều đặn vào mỗi buổi sáng, khi đám cây bên ban công nhà lão ướt rượt. Chính xác như thể hai cái đồng hồ sinh học của cô và lão được mặc định cùng một giờ. Chỉ khác là cô dùng chiếc bình be bé còn lão thì tưới hoa bằng ống nước lớn. Lê nhìn dãy nhà liên kế bốn căn, xây đúng một kiểu giống nhau, chung vách. 
Thảo nào mấy hôm đầu về ở Lê nghe rõ cả tiếng giật nước trong toilet nhà lão. Khi ấy có thể là lão, có thể là bà vợ hoặc đứa con trai thức sớm chuẩn bị đi làm, đi học. Tiếng cửa gỗ đóng mạnh đến nỗi bên phòng Lê nghe rõ mồn một. Cô nghĩ những lúc vợ lão hay thằng con trai dập cửa to như vậy không biết lão có nhíu mày, trễ kính và gằn giọng vì đã phá đi sự yên tĩnh của lão không?
Mười hai giờ bốn mươi lăm phút, chuông điện thoại từ máy cố định dưới văn phòng đổ dồn. Cả hai vợ chồng đều lười không ngồi dậy nổi. Lê bảo chồng: “Để em xuống nghe xem ai gọi giờ này, thường thì có việc gì hệ trọng mới gọi điện thoại nửa khuya như vậy”. Lê rất sợ những cú điện thoại về đêm như thế, thường thì ở quê có việc tang chế mới gọi lên Sài Gòn để báo tin. 
Người lớn tuổi ở quê không dùng điện thoại di động sành như người Sài Gòn, hễ có chuyện cần thì mở sổ danh bạ, bấm số điện thoại bàn gọi cho rẻ, hoặc tỉ như gia đình anh chị em có chuyện hệ trọng cấp bách cần đến mình họ cũng gọi. Giả thuyết sau cùng là chỉ có khách hàng ngoài nước mới hay gọi sau mười hai giờ đêm.
Lê bật máy, chưa kịp “alô” thì đầu dây bên kia giọng nói gấp rút: “Trộm nó đang mở cửa xe nhà cô đấy!”. Lê giật thót mình, chưa bao giờ cô gặp tình huống này. Ai đó trong xóm đã thấy bọn lưu manh mở cửa xe nhà cô và họ gọi điện thoại vào nhà báo cho cô biết. Chưa kịp nhận ra giọng nói quen hay lạ, Lê bật đèn ngoài sân, tay chân luýnh quýnh không tra nổi chìa vào ổ khóa. Cả nhà bật dậy khi nghe Lê la lớn: “Có trộm”.
Bọn trộm thấy đèn bật sáng bỏ đi mất. Chồng Lê kiểm tra bên trong xe theo quán tính vì thật sự trong xe chẳng có món gì đáng giá. Bọn trộm nhìn bên ngoài cứ tưởng chiếc du lịch bảy chỗ ngon lành, chúng đâu biết bên trong thùng xe trống hoác, chỉ dùng để chuyển hàng hóa. Nhưng dù sao đi nữa, Lê vẫn muốn cảm ơn ai đó đã gọi cú điện thoại vừa rồi. Không thể là nhà đối diện vì không ai sống bên nhà đấy với tấm biển rao “bán nhà”. 
Thi thoảng cô mới thấy một người ghé qua mở cửa cho khách xem nhà rồi lại đóng cửa đi. Càng không thể là người sống bên phải nhà Lê vì cũng không ai ở bên đấy. Lê nghĩ chỉ có hai bên và nhà đối diện mới nhìn thấy rõ bọn trộm mở cửa xe trước nhà cô. Sau khi định thần lại Lê mới nhớ giọng Bắc của lão, đích thị là lão chứ không ai khác.

Lê dọn về xóm này đã hơn nửa năm.
Cánh cổng màu xanh ve chai bên cạnh vẫn luôn đóng kín. Đám dây leo huynh đệ bên nhà lão đã bò kín hàng rào, leo ra cả mấy thanh sắt nhọn đầu trên cùng cong vểnh hướng ra ngoài, thả đám đọt xanh non nớt thõng xuống, vài cánh hoa vàng nở cả ra trước sân nhà lão rũ xuống thật đẹp.
Kể từ ngày bọn trộm chui vào chiếc xe xuống tải nhà Lê, mỗi sáng trước khi đưa con đi học, Lê đều quét đám lá khô và mấy cái xác hoa vàng rụng đầy một góc cạnh hàng rào, cô gom sạch rồi cho tất cả vào cái thùng rác chuyên dụng, đợi xe dọn vệ sinh đô thị đến mới mang rác ra đổ./.
Võ Thụy Như Phương
******************************************************


Bài cùng tác giả V.T.N.P


Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét