ĐỒNG ĐỘI XƯA - Thơ Trần Duy Đức


      

       Nằm chung hầm nhũng ngày hè oi bức
          Nóng ran người ghẻ sảy mọc đầy da
          Khi mưa lũ sập hầm càng vất vả
          Giặc săn lùng còn nguy hiểm biết bao .

          Khi bị thương cùng nhau lo cứu chữa
          Lúc hy sinh khó mấy cũng phải tìm
Không nề hà, không riêng tư, danh phận
Hạt muối cắn đôi, vắt cơm bẻ nửa.

Lúc ở vùng sâu, khi lên căn cứ
Đến chỗ nào cũng vất vả, gian nguy
Nằm dưới tán cây một người một võng
Sốt rét run người nhường áo cho nhau.

Chén cháo loãng vài ba chục hạt gạo
Mà ấm lòng giữa rừng lúc đói, đau
Lưng tựa lưng những đêm mưa tầm tã
Thì thầm nhau nghe, mình ráng lên nghen.

Khi hành quân, miếng cơm ăn chưa hết
Giục giã nhau đi, chiến trường nổ súng
Bao hiểm nguy, không chùn bước bao giờ
Kẻ mất người còn đau đáu nhớ thương.

Chiến dịch nổ ra, tiến về phía trước
Trận cuối cùng còn mất mát hy sinh
Sống trở về lo nhiệm vụ dựng xây
Người hy sinh đâu dễ gì tìm được.

Mấy mươi năm, hài cốt còn nằm đâu?
Xin nắm đất, ấm hơi tình đồng đội
Đồng đội ơi! Sao mỗi người mỗi ngả
Chút ngọt bùi hãy dành tặng cho nhau.
T.D.Đ

Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét