TRANG THƠ CHỦ NHẬT - Thơ Bùi Văn Bồng



LỜI RU NGN CỎ
         
        Cỏ xanh bên mộ khẽ ru
À ơi! Rừng đã vào thu lá vàng
       Dấu chân quy tập muộn màng
Mộ còn nằm với cỏ hoang rừng già
         Nơi đây nhiều cỏ ít hoa
Hãy say giấc ngủ như là tuổi xanh
         
        Bao năm vững bước quân hành
Lá rừng vẫy gió rung cành ngụy trang
       Giờ đây giữa cánh rừng hoang
Hồn thiêng khao khát khói nhang trong chiều
       Nắng xiên xiên, gió xiêu xiêu
Để cho lá cỏ xanh theo hồn người
         
          Mùa thu đầy lá vàng rơi
Mùa đông trắng xóa chân trời sương giăng
          Hồn thiêng gọi lá thắm rừng
Giọt sương mai cũng đọng ngưng nỗi niềm
          Dấu chân đã trải bao miền
Về đây với đất vùng biên nghĩa tình
          Người hy sinh, đất hồi sinh
Trái tim hoá ngọc lung linh đất trời

          Lời ru ấm nắng.
                                   Người ơi !
Dù là ngọn cỏ tận nơi cuối trời
         Thương đau ru đến muôn đời
Và xanh, xanh mãi để lời ru êm
          Cho dù ai đó lãng quên
Thì đây cỏ biếc vẫn bên mộ người.

                                 MƯA NHIỀU VÀO CHỖ DỘT



Cái chỗ dột mấy mùa mưa chưa chằm vá
Không đủ tiền thay lá
Mắt chủ nhân buồn bã
Mưa cứ rơi
Hầu như chỗ dột là nơi hút mưa
Xoáy rách mùa lưa thưa mái lá
Tong tong nước rỏ lạnh buồn
Chủ nhân cay mắt
                nhìn mảnh vườn câm mùa trái
Vườn hoang thiếu người chăm
Lá cành lướt thướt mưa
Cành cây trơ khấc như già nua ông chủ
Vợ đau nặng bệnh
Ba đứa con xiêu lệch da cam
                 
                    ***
Hầu như chỗ dột là nơi mưa nhiều nhất
Cái nghèo trú ngụ nơi đã quá giàu nỗi lo thiếu hụt
Nơi quá thừa thái tất bật đơn côi
Nơi thường chỉ biết kêu trời
Tấp đống những lời cầu xin trợ giúp
Mưa hoài không dứt
Những chỗ dột xoáy sâu như giếng nước
Giếng nước ngay nền nhà lả chả khát khao
Cái khát khao thoát nghèo

                     ***
Góc nhà treo chiếc mũ tai bèo
Kỷ niệm thời ra trận
Tiếng súng im, anh trở về với chiếc ba lô lép kẹp
Lép kẹp bụng đói cồn cào
Người vợ hiền xanh xao
Đón chồng bên cầu ao mùa khô nứt nẻ
Niềm vui sinh em bé
Lại hóa thành nỗi đau quái thai
Quái thai một, rồi hai, rồi ba
Chất độc màu da cam đầy ắp căn nhà hai thế hệ
Người vợ không còn trẻ
Những đứa con không còn thơ
Và mỗi mùa mưa thêm chỗ dột mái nghèo
Anh giằm, vá căn nhà bằng cái lắc đầu xua nghèo gạt khó
Trong mắt buồn nhoèn đỏ
Ánh lên chút tự an khỏa lấp đau buồn:
“Khách sạn ngàn sao…”.


LỜI RU GỬI SÓNG

Ngủ ngon, anh hãy ngủ yên
Mai cùng cây súng đi trên cát vàng
Con tàu lướt sóng hiên ngang
Sức trai lính đảo vượt ngàn bão giông

Trong mơ thơm ngát lúa đồng
Cánh cò vẫy nắng sang sông cuối chiều
Trong mơ có dáng người yêu
Áo xanh như sắc thủy triều biển xanh

Ngủ đi hương bưởi hương chanh
Tóc em mướt gió trưa lành đường quê
Trống trường vương gió ven đê
Lời ru gọi ánh trăng về ngõ quen

Ngủ đi anh, sóng ru êm
Em làm ngọn gió bên thềm đảo xa
Dặt dìu theo khúc dân ca
Cánh chim về tổ, tiếng gà sang canh

Bãi bờ in dấu chân anh
Sông quê soi bóng trời xanh xuôi dòng
Biển khơi sáng mặt trời hồng
Có anh sóng vỗ mênh mông yên bình

Ngủ đi anh, ngủ đi mình
Tâm tư lính đảo nặng tình quê hương
Từ trong giấc mộng bình thường
Vững thêm ý chí kiên cường đảo xa  ./.


ĐÁM MÂY MÀU KHÓI

Ở phố ga có người đàn bà
Đẩy chiếc xe trong bóng chiều xô lệch
Nào con cá
              nào lá rau
Chiếc áo bạc màu
                     nhàu mưa thừa nắng
Những lá nón lơ xơ.

Người đàn bà với chiếc xe đẩy trơ vơ
Giữa phố phường mỗi ngày hào hoa đô hội
Gấp gáp bước vội
Xe nép vỉa hè
Nhìn phía Trường Sơn nắng sáng Ngàn Nưa
Trông sang Núi Nhồi thương người thiếu phụ
Ngóng về làng xa mây vương màu khói
Khóe mắt hằn nếp nhăn nóng hổi
Hai bánh xe lăn nhọc nhằn
Đưa chị đi khắp phố phường
                      thập cẩm đậu, rau, củ, quả…
Bữa ăn nhà nào đầy ắp tiếng cười vui
Riêng chị lui cui lủi củi một mình
Tiếng rao: “Ai rau muống, rau dền, củ cải…”

Năm ấy tiễn anh ra ga
Anh đi Trường Sơn, chỉ còn chiếc áo ở lại
Áo quân phục màu cỏ úa
Chị vẫn lo giặt và cất giữ chu toàn
Sân ga năm ấy
                 anh đi
Rồi đi mãi không về
Để lại nhà chiếc áo giặt vội chưa khô
Để lại cho chị đứa con ngây thơ
Chị bán dạo nuôi con vào đại học
Nỗi nhớ đan dầy bạc thêm mái tóc
Chị đẩy xe khó nhọc
Trước cơn mưa chiều có đám mây màu khói.
                                                   

BẢY SẮC CẦU VỒNG

Nỗi niềm vương theo cỏ
cỏ tràn xanh thương nhớ với đời
nước mắt mẹ cạn rồi
ẩm ướt một chân trời thầm lặng
cỏ níu lại ấm nồng giọt nắng
lối nhỏ cuối làng lạnh vắng mùa trăng

Chồng và sáu người con của mẹ
bảy sắc cầu vồng nhớ
giờ đây cỏ xanh mộ
thắm mãi màu hoa đỏ
nguyên lành ký ức xa xăm 

Chân mẹ lăm chăm cỏ rối đường làng
nén nhang chiều nghĩa trang
đi bàng hoàng nhớ
đứng ngồi trăn trở
thao thức đêm dài vọng ngóng trời xa
Cỏ vẫn tươi hoa
hoa cỏ ánh lên Bảy - Sắc - Cầu -Vồng

Chải chuốt cuối chiều
                           những sợi gió muộn màng
thả lơ phơ mát lành lên tóc mẹ
rồi sẽ một chiều
nắng ươm vàng như thế
sợi gió mềm như thế
có bao nhiêu hoa cỏ
hẹn xanh trên dải đất mẹ nằm?

B.V.B

                                       






Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét