Hạnh phúc như chiếc bong bóng xà phòng ngũ sắc lấp lánh nhưng chưa kịp chạm vào đã vỡ mất rồi...
Vào những thời khắc như thế này, mình thường rất khó ngủ. Mới chợp mắt đã giật mình ngỡ sáng nhưng thực ra đêm còn ru ngày ngủ. Xuân gần qua rồi nhưng trên cung đường đầy ổ gà và bụi của những ngày trước, mình vẫn thấy lác đác những bông mai vàng; cỏ vẫn đang thay màu mới, những loài hoa lạ bừng nở mà chẳng bao giờ ta nhớ hết tên được.
Dọc con đường đất khô hanh như đang vọng lên những tiếng nảy mầm tí tách, khu vườn lộc non đã khảm trên thân cây những chấm lấp lánh. Mọi người tất bật trong nhịp sống sôi động, ồn ào vẫn kịp hào phóng tặng nhau nụ cười và lời chúc tụng. Thiếu nữ e ấp khi chàng trai nhìn trộm vẻ tươi hồng trên khuôn mặt. Người mẹ trẻ ôm còn vào lòng, bầu sữa nóng ru bé vào giấc ngủ sâu. Mình thấy ấm áp, dù không rõ hơi ấm ấy từ đâu. Có lẽ một bếp lửa hồng luôn cháy đỏ sẵn có được chăm chút từng ngày. Để mỗi khi, dù lòng có lạnh đến mấy, mình vẫn thấy một nơi nào đó rất ấm đang đợi mình.
Mình từng nhủ rằng: Hạnh phúc rất thực với người này nhưng là ảo mộng với người khác, thấy hạnh phúc như chiếc bong bóng xà phòng ngũ sắc lấp lánh nhưng chưa kịp chạm vào đã vỡ mất rồi. Trải qua nhiều sóng gió, giờ mình mới hiểu, hạnh phúc như một cái cây ngoài trời, cần chăm sóc từ khi non nớt, cần trân trọng cho dù đã trưởng thành. Đừng đòi hỏi quá nhiều những thứ không thuộc về mình, quá xa với mình… Chỉ cần được sống trong không gian vừa đủ, một cảm xúc vừa đủ của cái chung, như thế đã là hạnh phúc rồi.
Cuộc đời vốn công bằng, kết thúc cái này lại là sự khởi đầu cho cái khác. Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời nhưng tiếng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành lá gai góc, nó cất tiếng hót bài ca cuối cùng rồi lao ngực vào chiếc gai dài nhất nhọn nhất. Vượt lên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi và tiếng ca hân hoan ấy đáng để cả đàn sơn ca, họa mi phải ghen tị. Con chim mang chiếc gai nhọn xuyên qua ngực vẫn tuân theo một quy luật bất biến, không hiểu điều gì đã thúc đẩy nó tự đâm vào tim và lịm dần trong tiếng hót. Vào lúc gai nhọn xuyên qua, nó không ý thức được cái chết đang chực chờ. Nó chỉ mải mê hót và hót cho đến khi không còn hơi thở để cất thêm một thanh âm nào nữa.
Những gì tốt đẹp nhất chỉ có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại. “The Thorn Birds” có thể được xem là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nữ văn sĩ người Úc Colleen McCulough. Mình đã đọc bộ tiểu thuyết này khi chưa được gọi là thiếu nữ. Lúc ấy, mình hơn 14 tuổi, trái tim mình buốt lên khi chiếc gai mận xuyên tim nàng chim bé bỏng. Gần sát nhà mình khi ấy có một người đàn ông bẫy chim giữa muôn trùng mây, mình đã rất ghét ông ta. Tiếng chim khi sa lưới mới hốt hoảng, tội nghiệp, tuyệt vọng làm sao. Sau này, gặp những chuyện nhói lòng hơn thế nữa, mình mới hiểu được rằng khi người ta tuyệt vọng nhất là lúc người ta không nói được bất cứ điều gì. Ngay cả khóc, nước mắt như cô đặc lại thành một thứ đắng ngắt dội ngược vào tim. Mình đã rất ghét đàn ông cho đến khi biết yêu mới hiểu được chân lý giản dị rằng: Dù có mạnh mẽ thế nào, dù trong lòng tồn tại biết bao uẩn ức thì cái người đàn bà cần nhất vẫn là đàn ông!
Bay… cảm giác bay trên tầng trời không phải của mình vô cùng đáng sợ, trái tim nóng bỏng song những lưỡi dao của trí óc bén ngọt xén gọt không thương tiếc một bến bờ tưởng tượng. Chúng ta vẫn đi tìm sự cứu rỗi ở các đấng siêu nhiên mà ít nhận ra rằng đấng tối cao có quyền hủy hoại hay phục sinh một tâm hồn, một con người không ai khác chính là bản thân mỗi người.
Có thể đây là một câu chuyện không đầu không đuôi. Về mùa xuân đang dần qua? Hạnh phúc? Nỗi cô đơn? Giữa muôn ngàn hữu hạn người đàn bà vẫn đến được với tình yêu, hạnh phúc…
Nguyễn Thị Việt Hà
0 nhận xét:
Đăng nhận xét