BƠ VƠ
Bơ vơ cả núi lẫn đèo
Bơ vơ nắng đốt cháy bờ hạ khê
Bơ vơ sông suối ngủ mê
Con trăng nằm chết dưới khe cội nguồn
Bơ vơ trái đất quay cuồng
Bơ vơ một thuở mưa ngâu
Mồng tơi chín rụng giọt sầu hư không
Cha về với mẹ đêm đông
Là mang sương khói tình hồng nẩy sinh
Vỡ òa tiếng khóc tự tình
Bơ vơ con lạc dòng kênh luân hồi
Một mai …
Gió cuốn thuyền trôi
Về nơi cát bụi…
Con hoài bơ vơ !!!
Sài Gòn Đông 2011
TA VỀ THÔI
Mẹ sinh ta ra đời
Là mở cửa bầu trời
Ta, chân bơi chới với
Miệng khóc, cười chơi vơi…
Từ đó
- Ta vào đời!
Đắm chìm trong luật chơi
Say đam mê hút trắng
Nhỏ giọt tình đầy, vơi
Rồi, gió bên thềm rối
Mộng bồng bềnh mây trôi
Bóng thời gian hấp hối
Hương nắng một màu vôi…
Chiều nay
- Nhìn lá rớt
Nghe tim mình đơn côi
Nụ cười trơ khô khốc
Thả hồn…
- Ta về thôi!
Sài Gòn 2012
NNT
Em xin sửa lại lỗi nhỏ trong câu 4,khổ thơ 1(Ta về thôi):
Trả lờiXóa“…Miệng khóc , cười chơi vơi…”
Cảm ơn anh NHD đã post bài em hôm nay trên HQN ! Chúc Anh &HQN luôn được bạn đọc gần xa mến mộ ghé thăm !