Pleiku thương.
Chẳng nơi nào như Pleiku
Đã mưa- là cả tuần không dứt
Đã lạnh, chẳng khác gì Đà Lạt
Lạnh cho con gái môi hồng.
Nắng Pleiku chẳng khác Qui Nhơn
Trời xanh ngắt, không một làn mây đục
Và bụi đỏ thổi vào tận lớp
Khoảng sân trường đầy bóng mát cây xanh.
Mưa nắng Pleiku rất lạ- đã đành
Em cũng vậy- cứ nửa Kinh, nửa Thượng
Có mộc mạc lẫn trong lịch lãm
Cái vô tư phảng phất dịu dàng.
Những ngày đầu tiên tôi mới về trường
Tôi khó chịu với Pleiku mưa nắng
Rồi quen, rồi tình xưa nghĩa nặng
Rồi thương Pleiku và thương em.
Pleiku vẫn là…
Ngày ta về Pleiku chưa phố
Nhà cửa loanh quanh vài con dốc nhỏ
Thênh thang đồi núi một vùng cao
Ta gập ghềnh trời đất nghiêng theo
Pleiku nhỏ từ ngàn năm cũ
Thản nhiên phố- Pleiku hóa phố
Bụi mù lên mấy ngựa xe về
Thương ai ngập ngừng tà áo bay.
Bận lòng chi hởi em còn đi học
Bao thành quách xưa nay còn, mất
Chợ dù sang cũng có ăn mày
Phố thênh thang vẫn lắm người say.
Pleiku- còn một Pleiku khác
Có bao nhiêu tấm lòng ngay thật
Bên ta những R Mah, K’Sor…
Những bạn bè rừng núi ban cho.
Pleiku vẫn là Pleiku ta
Mình với nhau có cũ bao giờ!
Pleiku nhỏ.
Pleiku nhỏ - là ngày ta vừa lớn
Thời đất trời bát ngát mênh mông
Ta dân ruộng: nước lu, chân đất
Pleiku quê- mình còn quê hơn.
Pleiku nhỏ- một con phố chính
Bước vài ba bước đã đến rừng
Bạn ta có đứa Kinh, đứa Thượng
Lên đồi xuống dốc thấy mà thương.
Pleiku nhỏ- đến thuộc từng cửa hiệu
Bạn học thân, quen cả số nhà
Từ Công lập đến Bồ Đề, Minh Đức
Đều biết ai học giỏi, nết na.
Pleiku nhỏ- có người chưa kịp lớn
Phải lòng nhau không dám nói gì
Đã vội đi, chưa kịp câu bày tỏ
Vào đời còn ấm ức nhớ thương ai!
Đ.H.T
Những bài thơ ấm áp nghĩa tình và chân chất. Rất thích.
Trả lờiXóa