Chiều mưa trắng xoá không gian
Tâm tư hoảng loạn như đàn lạc dây
Nửa hồn chới với tầng mây
Khi không mình cũng chán mình
Chán thân chán thế cái hình phù du
Học đòi Trang Tử khi xưa
Hát câu họ xế xang xừ ngông ngông
Có không, ta? Có ta không?
Cái thân phù phiếm viễn vông ấy mà
Tự dưng bỗng nhớ quê nhà…
Bình sinh kiếp trước biết là nơi đâu
Thác sinh về cõi… địa cầu
Bao nhiêu dâu biển, biển dâu những là
Trăm năm mấy nẻo Ta Bà
Sắc không không sắc, khéo là giống nhau
Chiều mưa ướt mấy hàng cau
Ướt lòng nhân thế ướt câu ân tình
Chiều mưa ướt áo ướt quần
Ướt da ướt thịt ta mình ướt nhau
Chiều mưa ướt phố ướt cầu
Ướt mềm tâm sự ướt nhàu lòng ai.
1987
T.T.N
Hương quê Nhà ngày càng có thêm nhiều bạn yêu văn thơ,góp thêm niềm vui,phong phú cho vườn hoa tình người.Cám ơn Hữu Duyên và HQN.
Trả lờiXóaChào Nhật Minh,
XóaCảm ơn anh đã ghé thăm và động viên. Mình vẫn luôn ao ước HQN là vườn hoa tình người! Và như thế thì còn diều gì tuyệt vời hơn!? Chúc anh vui, khỏe!
Bài thơ hay. Mình thích câu cuối nhất.
Trả lờiXóa