ĐƯA EM VỀ CHỐN CŨ
Anh mơ ước cùng em về chốn cũ
Đưa nhau đi trên những nẻo đường buồn
Nơi một thời rạo rực những nụ hôn
Trong mắt em có tình anh không nói
Có sương sa đẫm ướt cả buổi chiều
Đôi môi nào nắng nhả sợi tơ yêu
Cột hơi thở vào nhau ấm áp
Một chút mưa lay phay trên tóc
Chút gió chiều đọng lại ở bờ mi
Bao nỗi buồn năm tháng sẽ trôi đi
Chỉ còn lại tâm hồn ta trong suốt
Anh mơ ước đưa em về chốn ấy
Nơi yêu thương như hoa lá trên cành
Em hạnh phúc hóa thành trăng mười sáu
Để suốt đời soi sáng thơ anh…
25.10.1972
TRĂNG HUYỀN ẢO
Em huyền ảo đầy hồn ta bóng nguyệt
Sương vô biên lớp lớp đẫm bên thềm
Ta có một trái tim nồng thanh khiết
Trăm năm chờ khoảnh khắc hiến dâng em
Em huyền ảo hiện thân từ kiếp trước
Đợi chờ nhau khi trời đất giao hòa
Em có cuộn mây hồng theo chân bước
Mà bồng bềnh khắp ngõ bóng trăng sa
Em huyền ảo hóa thân vườn hương săc
Hồn ta cánh bướm đợi chiêm bao
Thời gian ơi chớ dại khờ chớp mắt
Để đêm trôi qua cánh võng ngọt ngào
Em huyền ảo di thân vào sương khói
Ta ngây ngô ôm mãi mộng theo người
Hư và thực đôi bờ không vượt nổi
Cứ chìm dần trong thương nhớ khôn nguôi
Em huyền ảo mà ta tin là thật
Máu tim mê mải rót đến cạn đời
Trăng đang chạm vào ta ngây ngất
Chỉ một lần. Ơi chỉ một lần thôi!
ANH VẪN CHỜ EM
Anh vẫn chờ em
Dù đêm đang dần trắng
Giọt thời gian
Nằng nặng
Xuống tâm hồn
Ngọn gió tàn khuya
Ngập ngừng
Lẳng lặng
Chẳng buồn qua song cửa
Đón tinh sương!
Vậy mà anh
Vẫn đợi một làn hương
Chẳng phải của mẫu đơn
Hay nguyệt quế
Một mùi hương
Của trăm năm
Có thể
Hay chỉ là mộng mị
Mà thôi!
T.B.H
* Trích trong tập TINH SƯƠNG CHIỀU – NXB Hội Nhà văn và Hội Văn học Nghệ thuật An Giang, 2012.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét