TÂM SỰ CỦA MỘT CÂY CẦU - Thơ Bùi Hoài Vân



Tôi sinh từ một bến sông
      Buồn gì cô lái bỏ dòng mà đi
          Con thuyền đang lúc xuân thì
      Giận tôi úp mặt nằm lì bến sông

         Cầu tôi thì cứ mặc lòng
      Đời tôi là chuyện của dòng đời tôi
         Chắc gì chẳng kiếp nổi trôi
      Nên tôi chẳng nói một lời với ai

         Bạn tôi - nắng gió ban mai
      Cùng trăng tròn khuyết ngày dài tháng năm
         Đã bao lần dưới ánh trăng
      Tôi nghe thổn thức tiếng lòng nhân gian

         Có khi cô gái lỡ làng
      Lòng bao uất hận bàng hoàng lặng im
         Vai tôi đỡ lấy dáng mềm
      Thế là lệ cứ bên thềm lệ rơi.

          Có khi một cặp lứa đôi
       Đẹp như mộng, cứ bồi hồi nhỏ to
          Bao đêm nào kể tỏ mờ
       Gặp là tay nắm vai kề bên nhau
          Và rồi sau chẳng bao lâu
       Xe hoa bóng chậm qua cầu nghiêng nghiêng
          
           Tôi thương nhất bóng mẹ hiền
        Và tôi đã gặp mẹ liền bao năm
            Đã bao lần dưới ánh trăng
        Chợ xa dậy sớm xăm xăm gánh gồng
            Hình như mẹ phải xa chồng
        Đã lâu nên dáng cong cong gầy gầy
            Chắc là mẹ hỏi sao đây
        Với bầy con dại tháng ngày chông chênh?

             Và kìa ai dáng nghênh nghênh
         Phải là say quá anh quên dáng mình?
             Chuyện say là chuyện nhân sinh
         Cầu tôi nào dám tỏ tình gì đâu! 
              Chỉ xin được phép mấy câu
         Với anh say lắm cái màu nhân gian
              Mấy lần tôi cứ ngỡ ngàng
          Bên cầu anh ngắm ngàn ngàn mây trôi...
               Với tôi là chuyện xa xôi
          Màu nhân gian ấy nổi trôi sá gì!

               Qua cầu bao kiếp người đi
          Gặp nhau bấy lượt chia ly bấy lần
               Có gì mà phải phân vân
          Chỉ là thương cảm đôi lần thế thôi!

               Có ai thương kiếp cầu tôi
          Đôi lần gãy nhịp trong thời chiến tranh
               Đã từng bỏng rát thân mình
          Trong làn bom đạn thất kinh thuở nào!
        
               Bây giờ đứng giữa trời cao
          Đôi bờ sông nước trăng sao tháng ngày
                Cầu tôi cái dáng gầy gầy
          Nửa như xiêu đổ nửa hây hây đời!

        
               Có người chắc muốn biết tôi
          Ở đâu mà cứ xa xôi lắm điều
               Xin thưa: - Cầu cũ dáng xiêu
          Có tên Phụ Ngọc* yêu kiều là tôi!
          B.H.V
     * Phụ Ngọc là một địa danh ở Nhơn Phúc,
        An Nhơn, Bình Định.
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

4 nhận xét:

  1. Rất thích bài thơ nầy. Ý tưởng lạ. Cây cầu tựa như đôi tay dịu dàng, như tấm lòng bao dung rộng nở...Cám ơn tác giả.

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bạn Nguyễn Thị Mây đã đọc và nêu cảm nhận bài thơ Tâm sự của một cây cầu. BHV chỉ là mượn hình ảnh cây cầu ở quê hương để xin gởi gắm một đôi điều tâm sự của mình ấy mà. Xin chúc bạn khỏe và nhiều niềm vui!

    Trả lờiXóa
  3. Sao anh không mang bài thơ này về nhà mình nhỉ, anh định dấu đến bao giờ mà không để một số bạn yêu thơ anh cùng thưởng thức. Cây cầu PHỤ NGỌC ở quê anh đã nói hộ anh những nỗi niềm riêng và cũng là của bao người .
    Mong lại được đọc những sáng tác mới của anh

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rất vui được gặp Trúc Viên ở trang HQN. Trúc Viên không để ý đấy thôi, chứ bài thơ
      Tâm sự của một cây cầu được đăng ở trang BHV
      lâu rồi. Dạo này hơi bận, như TV đã biết rồi đó nên BHV chưa có bài mới. Mong em gửi bài cộng tác với trang HQN để anh em được gặp nhau ở đây. Cảm ơn và chúc em khỏe, vui nhiều nhé!

      Xóa