Em chả biết ghét anh ghê rồi đó
Giận anh hoài không nói chuyện nữa đâu
Bảo yêu em sao nỡ để em sầu
Cho thương nhớ phủ mái đầu non dại
Về Sài Gòn sao anh không trở lại
Giáo Đức(*) buồn thăm em gái anh cơ!
Hơn tuần qua em gái mãi đợi chờ
Người xa vắng sao bây giờ không thấy
Ừ! phải rồi, vì Sài Gòn con gái
Đã ân cần cầm giữ bước chân anh
Phố Sài Gòn tím, đỏ, hồng, xanh
Nên màu trắng áo dài anh quên mất
Lệ tình nào trào dâng lên ánh mắt
Nhớ thương nào làm tắt nghẹn lời thơ
Còn chăng anh những tháng ngày mộng mơ
Tình hai đứa không bao giờ tan vỡ
Mai nếu gặp tên em đừng nhắc nhở
Ghét anh hoài không thương nữa đâu cơ!
Mắt long lanh áo trắng nét u buồn
Anh xấu quá chả cần anh thương nữa!
1975
N.T.M.H
(*) Quê quán của tác giả
NÓI VỚI EM
Trả lờiXóaNhân đọc bài thơ “NÓI VỚI ANH” của nhà thơ N.T.M.H, Tứ và lời thơ dễ thương quá, Trường Thắng xin làm bài thơ “NÓI VỚI EM” để tặng nhà thơ N.T.M.H
Anh đã biết tại anh nên em ghét
Giận anh à! Sao không nói em ơi!
Sầu mà chi để anh phải chơi vơi
Tim bối rối lòng băn khoăn ngây dại
Về Sài Gòn anh mong ngày trở lại
Giáo Đức (*) vui có cô gái anh yêu
Hơn tuần qua anh bận việc thật nhiều
Hình bóng em nằm trong tim anh mãi
Anh vẫn biết Sài Gòn nhiều cô gái
Nhưng không đâu anh chẳng biết cô nào
Phố Sài Gòn tím, đỏ, xám hanh hao
Anh chỉ nhớ áo những màu em mặc.
Lệ tình cho nhau vấn vương trong vắt
Lời yêu thương trào dâng tứ, nguồn thơ
Những tháng ngày chăm vun xới ước mơ
Tình chúng mình không bao giờ phai nhạt
Ngày lẫn đêm tên em anh luôn nhắc
Ghét anh đi nhưng thương vẫn cứ thương
Em nguýt thật dài cho anh mãi tơ vương
Anh tệ quá!... biết là em thương mãi …
Trường Thắng
Tâm trạng lo lắng, đúng hơn là ghen bóng, ghen gió của tác giả sợ mất người yêu khi mình phải đối mặt với bệnh hiểm nghèo.
Trả lờiXóaCùng bạn đọc thân mến,
Trả lờiXóaN.T.M.H là một cô gái miền Tây lên Sài Gòn ôn thi tú tài (1974). Và, người dạy kèm cho cô học là chàng trai Bình Định đang học trường Kỹ thuật Phú Thọ. N.T.M.H đã ... chàng trai ấy, và những câu thơ từ trái tim của mình được anh giữ gần 40 năm qua. Rất mong đến một lúc nào đó N.T.M.H đọc được những câu chữ của chính mình như là một ký ức đẹp của một thời tuổi trẻ. Và HQN cũng cầu chúc tác giả sức khỏe, hạnh phúc!