Một mình với biển Quy Nhơn
Anh nghe sóng vỗ điệu buồn hơn xưa
Bốn mươi năm đã đủ chưa?
Hình như cũng chẳng đủ đưa người về!
Anh ngày xưa ấy đam mê
Mà em thì trót nặng thề… người dưng.
Yêu say đắm vẫn ngại ngùng
Chỉ vì mấy chữ “má hồng đoan trang”
Để rồi tình lạc Tam Quan
Dừa xanh hút bóng, tiếng đàn lặng thinh
Bốn mươi năm biết bao tình
Vẫn không quên được bóng hình em ngoan
Chiều nay lớp lớp sóng tràn
Phải chăng biển cũng mơ màng nhớ em…!
Hoàng Linh (TP. HCM)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét