Ai giấu mình vào mùa đông
Con sẻ mang ngọn bấc thả vào nỗi nhớ
Dư âm nào còn đọng lại
Qua mỗi chuyến hành trình?
Lách mình vào mùa đông
Tìm con người xưa của ta một thời đánh mất
Chông chênh vài nốt nhạc
Như bầu trời trắng và đen.
Ta cố bẻ gãy thời gian
Vượt bao thế kỷ về cổ tích. Rồi tìm gì nơi đó?
Mùa đông? Không!
Chỉ là mảnh vỡ của mùa đông.
Trong mảnh vở của mùa đông
Ta thấy dòng sông buông giọng hát
Ta thấy vầng trăng chếch vàng một nửa
Ta thấy nửa cuộc đời…
Thấy lại chính ta!
Huỳnh Ngọc Phước (An Giang)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét