(Tặng mẹ - “Út bà chuối” và các bạn yêu quán chuối trường THPT Bình Mỹ)
Căng tin giờ còn ai
Ngoài trận buồn thầm va vào bản mặt mếu máo
Áo trắng không còn trắng như những ngày thường đến lớp
Phủ mảng buồn trên tóc, trên áo, trên mắt nhớ
Ta lầm lũi đi níu kéo cồng kềnh rớt lại...?
Quán thầm chìm vào đêm
Đứng nhìn ngọn gió buồn rên rỉ
Từng hồi, từng hồi... chú ve khóc
Ngẫm nghĩ những gì của ngày hôm qua.
Và hình hài “Út bà chuối” không ai còn thấy trong căng tin đậm buồn
Chỉ trong nỗi nhớ da diết của những học trò thân thương vụng dại
Khoảng trống mênh mông bắt đầu lan tỏa
Khi đầu giờ không thấy người đàn bà cặm cụi phía căng tin.
Thời gian
Có vùi đi người đàn bà mang tên “Út bà chuối”
Hay thấm đượm thêm vị chuối ngọt ngào
Kéo mãi đến trăm năm.
Và những giờ ra chơi còn lại của tuổi học trò
Trú ẩn nơi đâu khi quán chuối không còn hình hài xưa cũ?
Bình Mỹ, 7 – 3 - 2014
Huỳnh Ngọc Phước (An Giang)
Bình Mỹ, 7 – 3 - 2014
Huỳnh Ngọc Phước (An Giang)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét