VÓ NGỰA GIÀ QUA PHỐ CỔ - Thơ Nguyên Cẩn



Một chút bình yên bên đời lặng gió
Sau những ngày tung vó khắp muôn phương
Sau những đêm mòn gót vạn nẻo đường
Nay là lúc ngắm trời xanh trên cỏ


Một chút bình yên   nghìn ngày dông bão
Sau một thời điên đảo giữa điêu linh
Bao nhiêu năm trăn trở với siêu hình
Phải chăng vô vi mới  là hiểu đạo?


Một chút bình yên trên đồi hoa nắng
Thấy lòng mây trắng vẫn bay qua
Đi rất xa mới sực nhớ quê nhà
Nhớ manh áo nâu mẹ hong chiều vắng 


Một chút bình yên cho ngày vô tận
Hận thù như khói thoáng trong sương
Mai chia tay thôi nhé lại lên đường!
Lìa viễn mộng quên nghìn năm lận đận


Một chút bình yên nhìn mưa rơi kẽ lá
Người xưa  hóa đá đợi chờ nhau
Áo xiêm bay ai ủ lại hương màu?
Đã nhàu nát niềm đau tâm tưởng lạ


Một chút bình yên hoạ hoằn một kiếp
Để hồn  thiêm thiếp nhớ thương ai?
Trăng cắt đôi từ thuở tóc chưa cài
Hoa đã nhạt từ đêm duyên hóa nghiệp


Một chút bình yên nhìn sâu đáy mắt
Nến đời đã tắt  lạnh trên sông
Người qua nhau như sóng qua lòng
Thuyền  đã cập bến khuya nào hiu hắt?



Một chút bình yên ưu phiền tĩnh lặng
Ta là ngọn gió là cỏ hay sương?
Đi  không dấu chân muôn nẻo vô thường
Khi thấy chân trời một đường… cát trắng…


Và cứ bình yên dẫu là một chút
Cho hồn thơ nương gió vút lên cao…
Dẫu một đời chẳng đến được ngàn sao!

Nguyên Cẩn (TP. HCM)


Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

2 nhận xét:

  1. và cứ bình yên dẫu là một chút...

    Trả lờiXóa
  2. Mình thích khổ thơ nầy nhất
    Một chút bình yên trên đồi hoa nắng
    Thấy lòng mây trắng vẫn bay qua
    Đi rất xa mới sực nhớ quê nhà
    Nhớ manh áo nâu mẹ hong chiều vắng

    Trả lờiXóa