Giờ ông địa không còn cười được nữa
Bao mùa thu đã nhuốm bạc tóc mình
Nghe tiếng trống dội về từ dĩ vãng
Bóng hình em xa lắc dễ hồ quên…
GIỌT MƯA NGUỒN
(Tưởng nhớ thi sĩ Bùi Giáng)
Một thời
ông đi chăn dê
Âu là cái cớ về quê đỡ buồn
Thơ cuồng
bay giữa đồi nương
Dang tay hứng giọt “Mưa nguồn”
tặng em…
N.T (Huế)
N.T (Huế)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét