Dịu dàng thầm kín
Không lẫn hương nào
Màng đêm buông xuống
Hương lại ngát hương
Giữ người chính khách
Tấm lòng mến thương
Ngọc Lan khiêm nhường
Một màu trắng muốt
Thanh nhã bên đường
Chào đón bình minh.
Cứ ngỡ Ngọc Lan
Là loài hoa dây
Nhưng lại là cây
Thân cây lừng lững
Lòng ai cũng có
Một đoá Ngọc Lan
Không thể lãng quên
Loài hoa yêu ấy!
T.T (Tiền Giang)
T.T (Tiền Giang)
Lòng ai cũng có. Một đóa Ngọc Lan. Thích.
Trả lờiXóaXin cám ơn bạn đã thích bài thơ của mình.
Xóa