(Nhớ Mẹ... nhân mùa Vu Lan báo hiếu)
Ngày xưa còn bé thuở nào
Tóc dài của mẹ tự hào của tôi
Tóc dài của mẹ tự hào của tôi
Nhung đen óng mượt suông dài
Thoảng hương bồ kết ngửi hoài nên quen.
Nhiều đêm mơ thấy mẹ hiền
Tóc bay theo gió như tiên trên trời
Tôi vùng gọi mẹ… Mẹ ơi!
Mẹ tôi ôm chặt cuộc đời của tôi.
Lớn lên góc biển chân trời
Tôi đi hơn nửa cuộc đời tha phương
Lang thang trên khắp nẻo đường
Vẫn luôn giữ mãi mùi hương thuở nào.
Bồ kết ơi! Nhớ làm sao
Mùi hương tóc mẹ tìm đâu bây giờ
Mẹ hiền ơi! Còn là mơ
Mùi hương bồ kết bây giờ tìm đâu!?
L.Đ.L (Bình Định)
L.Đ.L (Bình Định)
Lời thơ dịu dàng làm sao!
Trả lờiXóaLang thang trên khắp nẻo đường
Vẫn luôn giữ mãi mùi hương thuở nào.
Bồ kết ơi! Nhớ làm sao
Mùi hương tóc mẹ tìm đâu bây giờ
Cảm ơn nhà văn Nguyễn Thị Mây! Đã đọc thơ và có lời khen rất chân tình. Mình vẫn thường đọc truyện và nhiều tản văn của Mây, nhưng góp ý thì "dở quá" nên đành phải... lặng thinh cười trừ. Để ráng cố gắng xem sao. "Cảm ơn nhà văn Thị Mây/ Đôi lời góp ý ngất ngây lòng mình/ Lời khen thì rất chân tình/ Tự nhiên cảm thấy lòng mình ngất ngây..."
Trả lờiXóa