Tôi lớn lên, trong những năm đất nước sau đổi mới còn nhiều vất vả. Quê hương tôi xa tít nơi những cánh rừng, cách thành phố mấy chục cây số, đến bây giờ vẫn chưa hết khó nghèo. Bà con quê tôi ngày ấy nhiều người bỏ xứ mà đi, người vào miền Nam, người lên Tây Nguyên lập nghiệp. Cha mẹ tôi thương ông bà đã già, lại không nỡ rời mảnh đất gia tổ mà ở lại đến giờ. Nhưng rồi cuộc sống bấp bênh, mẹ phải đi làm xa, một năm chỉ về được đôi ba lần. Mẹ tôi xa nhà khi tôi vừa cai sữa, để lại lời ru cha phải hát thay.
Cha tôi không biết hát ru. Lời ru ầu ơ ngọt ngào “ví dầu cầu ván đóng đinh”, sau này tôi chỉ được nghe lại khi mẹ ru mấy đứa em. Cha ngày ấy hay đặt tôi vào võng mắc dưới gốc vú sữa bên nhà, rồi ngồi đưa võng và hát những bài tình ca tiền chiến, những khúc quân hành cho tôi ngủ. Tôi ngày bé dễ nuôi, nghe cha hát vài câu là đã vùi say giấc, nên cũng đỡ cho cha dỗ dành khi nhà vắng mẹ. Sau này ông hay nhắc chuyện cũ, mỗi lần nhắc lại là nước mắt mẹ rơi. Bà cứ tự trách “nhà mình hồi đó khổ quá, mày phải chịu thiệt hơn mấy đứa em…”.
Lời ru của cha tôi không ngọt ngào, mềm mượt. Đi qua khói lửa chiến tranh, qua những ngày cơ cực, lời ru cha trầm buồn như chất chứa bao tâm sự, nỗi niềm. Tôi biết, có những lần ru tôi, cha đã rưng rưng đôi mắt. Có những chiều đông mưa sầu giăng kín, cha lại ngồi đưa võng bên cột nhà, hát bài tình ca cho tôi mau ngủ. Giọng ông đục như nước ngoài sông đang lên và buồn buồn như tiếng bìm bịp kêu chiều nước lớn. Ông đâu chỉ ru tôi, mà còn ru cho cả mẹ đang dãi dầu nơi đất khách quê người. Cha mẹ tôi nghèo, thương nhau rồi đến với nhau bằng đôi bàn tay trắng. Thương cha, mẹ một thân vào thành phố làm công nhân. Thương mẹ, cha chỉ biết ngậm ngùi. Có những buổi chiều như chiều mùa đông ấy, tôi say ngủ rồi, cha lại ngồi lặng im, ánh mắt đăm đăm về một phương trời xa xôi, gương mặt yên bình mà trong lòng biển động.
Tôi lớn lên trong cánh võng đưa, đó là kỉ vật thiêng liêng của một người đồng hương, đồng chí trao cho cha trước khi nằm lại trên chiến trường K đất bạn. Bài hát cha ru là những bài ca bên cánh võng, của một thời máu lửa đạn bom. Đó là những bài ca năm tháng da diết nghĩa tình. Cả đời cha tôi nhiều lí tưởng, từng chiến đấu anh dũng nơi chiến trường Cam-phu-chia, giải ngũ ông trở về với gia đình, rồi cuộc sống khó nghèo vây riết, thời trai trẻ của ông dần trôi đi để đến bây giờ cha tôi vẫn còn day dứt vì những dự định chưa thành. Tôi lớn lên trong lời ru trầm của cha, nhưng tôi biết trong những câu hát ấy, ông gói ghém tất cả yêu thương kì vọng vào đứa con trai đầu lòng, cho mai sau tôi lớn lên, bay ra với trời rộng, làm thành những ước mơ cha tâm niệm một đời.
Tôi đã đi qua tuổi thơ trong cánh võng chiến trường kỷ vật và bằng lời ru trầm lắng của cha. Đó là những bài ca đã đi cùng ông qua nhiều năm tháng cuộc đời. Lời ru của cha không mượt mà, êm ái mà trầm lắng, nhiều lúc u buồn. Bởi tôi hiểu lòng cha tôi trong những ngày vắng mẹ, trong những khi hoài niệm một thời. Lời ru của cha cũng dào dạt như lời ru của mẹ, nuôi nấng tôi khôn lớn thành người, rồi tôi cũng sẽ hát ru con bằng lời ru ấy, để chúng nó hiểu rằng, không ai yêu thương mình bằng cha mẹ, không khúc hát nào ấm lòng như khúc hát cha mẹ từng ru…
P.T.V (Đại học Quy Nhơn)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét