MÙA TRĂNG QUÊ NỘI - Tuỳ bút Vân Giang


Gió tháng chín hiu hiu thi, riu riu lùa tng cơn du dàng qua tht da ngưi, ánh trăng lng xung mt sân đp lung linh. Cái thứ cảm giác trong veo nào đó cứ quanh quất như hương nồng hoa sữa níu ánh mắt của tôi trên phía bầu trời chênh chếch ban khuya nơi quê nội. Lẩn lách đâu đó tiếng sóng biển đang mải miết xô nhẹ vào bờ cát. Tôi mơ giấc mơ của đêm, của gió, của mùa thu dịu dàng đang ôm ấp vỗ về những vết xước trong cuộc đời bầm đen nọ. Tôi mơ giấc mơ của riêng mình hay là chung nữa cho tất cả những người con, cho nhng đa cháu đang còn ở đâu đó chưa về, thèm ngắm ánh trăng quê lấp lánh nơi sân nhà yên ả?
Mái nhà ba gian ca ni, nh bé, tràn đy nhng yêu thương trong ánh mt m áp mong ngóng ch đi ca ngưi già, mi ln con cháu trv quây qun bên mâm cơm, có đĩa cá kho t khin khít thơm mùi khói lá dương, hoc tô canh chua dưa môn. Ni tui đã gn tròn trăm, cưi móm mém, thi thong đm my câu hài hưc, hóm hnh cho vui ming theo câu chuyn k ngày xưa, và nhng ngày xưa ca thng con trai út, đa cháu rngưi x Bc. Có bn cao hng, ni ngi dưi trăng, đón gió thu bng my điu hò k li tháng năm gic giã, vmt chng, con mt cha, ca nhà tan nát. Trong đáy mt ni, xa xăm mà gũi gn nhng kí c không th nào, phút chc tan thành khói mây đưc. Trong đáy mt ni, là ánh trăng ca ngày xưa, là ni đau âm mi ln nh đến hình nh ca ngưi chng kết tóc se tơ khi còn tr, khi ba tôi ch va tròn năm tui, ông đã nm li nơi rung khoai trong năm Mu Thân sáu tám. Tiếng hò ca ni ct lên như hòa ln tiếng bom rơi, đn n đã xa xăm thăm thm, mà ưt đm trên khóe mt nhăn nheo, gng gánh mt đi vì con cháu:
ơ…  
Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp
Em qua không kịp tội lắm anh ơi
Ngờ đâu mà duyên trời sớm dứt, đêm em nằm tấm tức luỵ nhỏ tuôn rơi

Vì ai mà mang tiếng chịu lời

Đôi đứa mình xa cách, bởi ông trời mà xa.

Nghe ni k chuyn xưa, chng bao gihết, nghe ngưi già ngi đưa li câu hò run ging mi ln sum hp sao cay xè nưc mt. Trăng thu va lưt qua trên mái tóc ca ni. Ba nhìn ngó bâng quơ, nghĩ đến ngày mai ri làng bin, ri xa ni, thương yêu kí c, bng nhng tháng ngày chưa nguôi ngoai mt mát và ám nh ca tui u thơ.

Tôi bỗng nhớ mảnh trăng thoai thoải chạy theo những cánh đồng lúa đang vào độ ươm vàng cả vùng quê của mẹ x Bc. Tôi không thể với tay, chạm vào trăng, chạm vào những cái ngoái nhìn chỉ để tự hỏi: Mùa trăng này, gió có lùa qua ô cửa nhỏ, rồi vương lại trên đuôi mắt người già những cái rùng mình khe khẽ?


Khép cánh cửa, nhà của nội chia thành mấy góc quây quần cho kẻ còn xác thịt ngủ yên giấc nồng, trăng nấp lén bên ngoài làm bạn với gió, với biển, với những linh hồn nằm trong mộ cỏ. Khép cánh cửa nhỏ, nghe tiếng rít rát từ ống điếu thuốc lào ngày xưa của bố, thấy vòng khói tỏa lên tít cung trăng. Khép cánh cửa lại lần nữa, nghe thơm thơm mùi thuốc lá vấn tay của nội khi chưa thể tròn giấc nơi góc nhà nào đó. Trăng soi rõ những tia lửa lập lòe trên môi người già đã đi gần hết một đời vn còn thao thc mãi khôn nguôi.
Sáng sm mai thc dy, trăng ng yên, nhưng li cho ánh mt tri chiếu ri. Làng bin lung linh thp nng. Làng bin chp chn mt cái ngoái nhìn tht rut. Nhng đa con, đa cháu c nén tiếng thdài, c kìm li li chào không tht ni thành li, khi thy ni chân yếu, mt m ta b rào tin bit vòng bánh xe ri xa quê nhà.
Tôi c ng mình vẫn chỉ mãi mãi đang nằm mơ thôi, mơ một mùa trăng bất tận, tròn đầy cho tất cả nhng yêu thương luôn đưc đoàn t, sum vy, cho tt c nhng kí c quá kh khép cht li bng mt ni trong đêm trăng rm ca ni.

Vân Giang 
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét