VỌNG - Thơ Lâm Trúc



Anh đi về cuối con đường
Biết chăng có một nỗi hờn không tên
Anh đi về phía lặng thinh
Nụ cười lẩn khuất tội tình trong em
Nợ tình là nợ dịu êm
Tiền không trả được, chạm thêm nỗi buồn!
Muốn đi tìm gió trên nguồn
Trả anh chút lãi mà buôn cầu vồng
Vòng tay xiết chặt thinh không
Tình em trót đã ngút trông. Lỡ mùa

01/ 2011

Lâm Trúc (An Giang)

Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

4 nhận xét:

  1. Lâm Trúc ơi!... Sao mà cay đắng nghiệt ngã thế:
    Nợ tình là nợ dịu êm
    Tiền không trả được, chạm thêm nỗi buồn!
    Muốn đi tìm gió trên nguồn
    Trả anh chút lãi mà buôn cầu vồng
    Cái nợ dịu êm như lông hồng sao mà chua mà đắng chát, lại thêm: trả chút lãi...buôn cầu vồng; đúng mưa ngâu không làm ướt áo em nhưng, thẩm đẫm trong lòng em. Có trách móc thì nói nhỏ nhau thôi nhé...Bài thơ hay quá, độc đáo quá, nhưng xót lòng lắm em ơi! Chúc em trẻ, khỏe, duyên dáng và có nhiều bài thơ nghiệt ngã hơn thế nhé. Mình rất thích.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Xin chào anh Mạc Minh!
      Rất vui được làm bạn thơ với anh! Cảm ơn anh đã đọc, đã thích và đã comment. Hi...
      Trân trọng.

      Xóa
  2. Nợ tình là nợ dịu êm
    Tiền không trả được, chạm thêm nỗi buồn!
    Muốn đi tìm gió trên nguồn
    Trả anh chút lãi mà buôn cầu vồng(LT)
    Thơ thật lãng mạn & hay lắm LT ! nợ gì chứ nợ tình thì không bao giờ trả hết LT ui...
    chị có cảm tác mấy câu em đọc vui nhe:
    Ta đã nợ nhau từ muôn kiếp trước
    Lãi quá cao nên chẳng thể trả xong
    Chạy trốn mãi nhưng nào đâu thoát được
    Chẳng trả xong nên vướng mãi kiếp này!
    Chúc em vui khỏe nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi! Chị cũng nợ tình người ta hả chị? Nhưng mà đọc thơ chị em lại thấy vui ghê!
      cảm ơn chị nhé!

      Xóa